VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Từ Tử Kiệt: “Đời này tôi chưa từng hạnh phúc như vậy, mọi người có biết không? Kiệu tổng bắt tay với tôi a! Đây chắc chắn là đỉnh cao của cuộc đời tôi.”
“Tôi đến một chi nhánh của Linh Bảo Đường, nhưng được hoan nghênh nhiệt liệt nhất a, các anh em Linh Bảo Đường quả thực nhiệt tinh như lửa, quá mạnh me.

“Cũng may tôi ở lại Bắc Trần, không chỉ có thể lấy gấp đôi tiền lương trước đó, còn có thể tự minh trải qua kỳ tích Bắc Trần sáng tạo ra.”
Đặng Anh Tài rời khỏi nhóm Chat.

Tề Tư Qua rời khỏi nhóm Chat.

Lý Lạo Mi rò’i khỏi nhóm Chat.

Không nhìn nổi.

Người đi theo Đặng Anh Tài rời khỏi Bắc Trần, cả đám đều hối hận, cả người tức giận đến phát run.


Bọn họ vốn cũng có thể hưởng thụ phần đãi ngộ này, trải nghiệm phần vinh quang này, thế nhưng, vào thời khắc cuối cùng, bọn họ lại đi theo Đặng Anh Tài rời khỏi Bắc Trần.

“Bắc Trần cho tôi một vạn lương mỗi tháng, nếu như tôi còn ở lại Bắc Trần, tiền lương hàng tháng tăng gấp đôi… a!” Có người nhịn không được rống to, ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm Đặng Anh Tài: “Đặng Anh Tài, đồ chó
này, anh hại chết lão tử.”
Đặng Anh Tài thần sẳc hoảng hốt, lập tức nói: “Tôi cũng không muốn a, chẳng lẽ tôi biết sẽ như vậy sao? Hơn nữa, đây không phải là lựa chọn của riêng các người sao.”
“Đồ chó, lão tử liều mạng với ngươi.”
Có người không khống chế được, xông lên đấm Đặng Anh Tài một cái.

Loại tình thế này chuyển biến nhanh chóng, tâm tình cao thấp thăng trầm, làm cho bọn họ mất khống chế.

Đặng Anh Tài trở thành đối tượng trút giận của họ.

Toàn bộ đại sảnh của khách sạn
Thụy cẩm, loạn thành một đoàn.

Không ít người nhân cơ hội này chạy ra ngoài.

“Đánh nhau rồi, Đặng Anh Tài bị đánh đập dã man.’Vinh Đông gửi tin nhắn cho Sờ Trần.

Tòa nhà Kim Bãi, tầng 21.

Sở Trần đứng ở bên cửa sổ, khuôn mặt mỉm cười nhìn một đống người trào ra cửa.


Gà bay chó chạy.

“Đặng Anh Tài bị đánh đập bên trong.” Sở Trần quay đầu lại, buông tay nói: ‘Vậy cũng bình thường, đổi lại là tôi, cũng muốn đánh Đặng Anh Tài một trận để trút giận.”
“Bị người ta đánh một trận còn
chưa đủ, thư luật sư của chúng ta sẽ sớm được đưa đến tay Đặng Anh Tài.” Hạ Ngôn Hoan khẽ đẩy khung kính màu vàng một chút: “Loại người không có một chút đạo đức nghề nghiệp nàỵ, nên bị trừng phạt nghiêm khắc nhất.”
“Anh rể, em phục rồi!” Tống Thu giờ phút này trợn mắt há hốc mồm, đột nhiên kích động nhảy dựng lên: “Anh làm sao làm được? Linh Bảo Đường a! Anh thế nhưng trong lúc bất động thanh sắc, cùng Linh Bảo Đường toàn diện hợp tảc.”
Khuôn mặt Hạ Bắc cười, lúc ấy hắn nhìn thầy ‘ông chú làm dịch vụ khách hàng’ là tổng giảm đốc Kiều Lãng Vân Kiều, phản ứng cũng không kém Tống Thu.

“Tiền lão gia tử cái gì, cũng dám
đánh cược với ngươi như vậy.” Nam Cung Quận só’m đã biết đầu đuôi sự tình, liếc Sở Trần một cái: “Trần Trần, ngươi đây không phải là khi dễ lão nhân gia sao.”
“Khụ.” Sở Trần thở dài một tiếng: ‘Ta cũng muốn khiêm tốn, nhưng đối phương liền cắn ta không buông, ta cũng không có cách nào.”
Tống Nhan yên lặng nhìn Sở Trần một cái.

Tuy rằng lời nói có chút kiêu ngạo, nhưng cẩn thận ngẫm lại, Sở Trần nói, cũng là sự thật.

Thậm chí đánh cược giữa Sở Trần cùng Tiền lão gia tử, cũng là đối phương cố ý phóng đại, sau đó toàn thành đều biết.

‘Trần ca, anh nói xem, Tiền lão

gia khi nào sẽ đến rót trà cho anh nhận sai?” Hạ Bắc đột nhiên chờ mong, thần thái phấn chấn, hắn đã khẩn cấp muốn về nhà một chuyến, tất cả mọi người đều cảm thấy Tam thiếu gia Hạ gia hắn không có khả năng thông qua Dược Phẩm Bắc Trần đánh vào thị trường Thiền Thành, đều cho rằng Hạ Bắc hắn chỉ là đang hồ nháo, đều cho rằng Hạ Bắc hắn là phế liệu, hắn muốn trở về, nói cho mọi người biết, bọn họ đều sai rồi.

Nghĩ tới đây, Hạ Bắc liền lòng muốn về nhà lại tựa như mũi tên.

Sở Trần mỉm cười: “Tôi ngược lại không vội, nếu không, Quân tỷ tỷ lại muốn nói tôi khi dễ lão nhân gia.”
Nam Cung Quân bình tĩnh thưởng thức một ngụm trà: “Nhan
Nhan, cùng ta đi ra ngoài dạo một vòng xung quanh, nơi này thật sự quá nhàm chán.”
Tống Nhan mừng rỡ đứng dậy.

“Đã như vậy, Tiểu Bắc, cậu ở lại, chờ đợi đám người có công của Bắc Trần chúng ta chiến thắng trở về.” Sở Trần nói: “Tiểu Thu, cậu đi lái xe, chúng tôi đang chờ cậu ở lối ra.”
“Được.” Tống Thu một mực đồng
ý-.


Bình luận

Truyện đang đọc