VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Hai người sóng vai đi ra, Tống Nhan và Ninh Tử Châu ờ phòng nghỉ ngơi, lúc này nhìn lại, cũng lập tức đi tới.

Ninh Tử Châu nhìn Ninh Tử Mặc, ánh mắt vô cùng kích động, run rẩy.

Ninh Tử Mặc không đeo mặt nạ.

Điều đó có nghĩa là … không còn ‘Đáp án’ trên thế giới?
Anh hai muốn rời khỏi Vĩnh Dạ! “Anh hai!”
Ninh Tử Châu kích động hô một tiếng: “Chúng ta về nhà đi.


“Tiểu Châu, ta và Tiều Mặc mới gặp lần đầu đã quen, nhất là trong công phu quyền cước có rất nhiều thứ muốn trao đổi, cho nên ta mời Tiểu Mặc mấy ngày nay đến nhà ta làm khách, có lẽ tạm thời sẽ không về nhà.


Sở Trần chủ động mở miệng.

Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web nhayhȯ.

čom mới nhập được mật khẩu bạn nhé.

Ninh Tử Châu sửng sốt một chút, nhìn Ninh Tử Mặc: “Anh hai, anh muốn đến nhà Sở thúc sao?”
Ninh Tử Mặc hiểu được chuyện của Dương Tiểu cẩn tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài, đã sớm thu hồi cảm xúc, thản nhiên gật gật đầu: “Anh không muốn về nhà.


“Vậy em có thể đi không?”
Ninh Tử Châu trông mong nhìn Ninh Tử Mặc.


Ninh Tử Mặc nhíu mày: “Em ở trong gia tộc đã hỗn đến mức này sao?Cà ngày không có việc gì làm?”
“Không phải, đương nhiên không phải.


Ninh Tử Châu vội vàng giải thích:
“Chỉ có điều…” “Không cần bất kỳ lý do gì.


Ninh Tử Mặc lạnh lùng nói: “Trờ về làm chuyện của em đi.


“Tiểu Châu vẫn không chịu thua kém, hiện tại vẫn là thập công tử Thiên Nam.


Sở Trần khẽ cười, chợt nói với Ninh Tử Châu: “Anh trai cậu nói rất đúng, cậu vẫn nên trở về bận việc của mình, Tiểu Mặc ở chỗ ta, cậu cũng cứ việc yên tâm.


Ninh Tử Châu không kiên trì nữa.

Đối với hắn mà nói, Ninh Tử Mặc nguyện ý rời Vĩnh Dạ, đã tương đương với bước một bước lớn.

Một đoàn người đi về phía cửa thang máy.

Dọc theo đường đi không ít người ghé mắt, nhìn Sở Trần, thấp giọng nghị luận.

“Chính là hắn, Sở Trần 23 tuổi, đánh bại chiến thần ‘Đáp án’.



“Từ bề ngoài thật sự nhìn không ra a, nếu như không phải nhiều người tận mắt nhìn thấy như vậy, ai dám tin đây là sự thật a.


“A, người bên cạnh Sở Trần, nhìn bóng lưng rất quen mắt…” Đột nhiên có người mở to đỏi mắt, thốt lên tiếng, khó có thể tin,
‘Đáp án’?”
Nội tâm lập tức đập mạnh lên.

Chưa từng có ai thấy qua khuôn mặt thật sự của chiến thần ‘Đáp án’.

Nếu thật sự là ‘Đáp án’, chẳng
phải là có nghĩa là, ‘Đáp án’ sẽ hoàn toàn biến mất, Vĩnh Dạ sẽ không có ‘Đáp án’ nữa!”
“Đây chính là tin tức lớn!”
“Kỳ quái, chỉ có tôi cảm thấy ‘Đáp án’ có chút quen mắt sao?”
Rất nhiều ánh mắt nhìn chăm chú vào bọn họ, cũng có người từng bước đuổi theo.

Bọn họ đều ý thức được, người đàn ông không đeo mặt nạ kia, chính là chiến thần Vĩnh Dạ ‘Đáp án’.

Lúc mấy người vừa đi tới cửa thang máy, cửa thang máy vừa vặn mở ra, từ bên trong vài người đi ra.

Ninh Tử Châu ngẩng đầu nhìn lại, sắc mặt biến ảo vài cái, quay
đầu nhìn về phía Ninh Tử Mặc.

Ninh Tử Mặc thần sác lạnh lùng, phảng phất căn bản không có nhìn thấy người trước mắt.

Người đàn ông trung niên dẫn đầu hai mắt lạnh lùng, rơi vào trên người Ninh Tử Mặc, một lát sau, thản nhiên nói: “Cũng không tệ a, thế nhưng kiên trì sắp 6 năm mới thua trận.


Ninh Tử Châu vội vàng tiến lên, hô một tiếng: “Cha.


Sở Trần nhất thời hiẻu được thân phận của ngưcri trước mắt này.

Gia tộc đệ nhất Thiên Nam gia chủ Ninh gia, Ninh Quân Ngạn.

.


Bình luận

Truyện đang đọc