VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Nghiêm Phương Lệ trầm mặc một hồi, thở dài một tiếng nói: “Thiên Ngoại Thiên xâm lấn rất đột ngột, đại trận bảo vệ Chiến Long Đảo kiên trì không đến một hơi thở đã bị phá, tôi lúc ấy vừa lúc dẫn theo Tiên Tiên ở gần nơi này chơi, quyết định nhanh chóng dẫn nó vào nơi này…”

Nghiêm Phương Lệ ngũ’ khí dừng một chút: “Ngay từ đầu, tôi còn có thể nghe thấy một vài thanh âm đánh nhau, dần dần, thanh âm đánh nhau liền không còn.”

Trạm Mục Tư trong lòng tối sầm.

Trước khi vào đảo, trong lòng đã sớm có dự liệu, nhưng khi thật sự nghe được tin tức này, Trạm Mục Tư vẫn có loại cảm giác sắp thở không nổi.

Ba!

Trạm Mục Tư bỗng nhiên cho mình một cái tát vang dội.

Hắn không nói thêm nửa câu nào nữa.

Con đường hang tối tăm.


Mấy người đi lại.

Tiên Tiên bỗng nhiên mở miệng: “Chú, cố lên.”

Trong lòng Trạm Mục Tư chấn động một chút.

Hắn cảm thấy rằng những lời này của Tiên Tiên là dành cho hắn.

Trạm Mục Tư cảm giác được một cỗ ấm áp chưa từng có.

Hắn chưa bao giờ cảm nhận được loại cảm giác người thân này.

Giờ phút này, hắn cảm nhận được.

Trạm Mục Tư hít sâu một hơi.

Cho dù liều mạng, hắn cũng phải bảo vệ mẹ con Tiên Tiên.

Bên tai thanh âm nước chảy không ngừng, xa xa đã xuất hiện ánh sáng mơ hồ.

“Bên ngoài là nơi nào?” Sở Trần hỏi.

Là một khu rừng gần vách đá, bởi vì quanh năm nỏ’ đủ loại hoa, được gọi là rừng vạn hoa, Tiên Tiên thích đến rừng vạn hoa hái hoa.

Ngày xảy ra sự việc, vì vậy mà tránh được một kiếp nạn.

Một đoàn người đi ra cửa sơn động bí ẩn, phóng mắt nhìn lại, xung quanh đều là hoa nở rộ.


“Thật đẹp.’’ Nhìn thấy các loại hoa nở trong nháy mắt, Liễu Như Nhạn cảm giác cả người đều vô cùng thoải mái, cô trời sinh yêu hoa.

“Rừng vạn hoa cũng không có dấu vết đánh nhau.” Trạm Mục Tư đi được một đoạn, mỏ’ miệng nói: “Cách rừng vạn hoa gần nhất, chính là Thiên Long trang, bình thường sẽ có người của Trạm gia chúng tôi ở nơi đó, chúng ta không bằng đi tới đó xem một chút đi.”

Ánh mắt Trạm Mục Tư nhìn về phía Sở Trần.

Sở Trần gật đầu: “Khồng thành vấn đề.”

Trên đường đến Thiên Long trang, Sở Trần cũng tìm hiểu đại khái về Chiến Long Đảo.

Trước khi xảy ra chuyện, Chiến Long Đảo có tồng cộng năm dòng họ lớn, trong đó họ Trạm đứng đầu, đảo chủ Chiến Long Đảo, chính là cường giả đệ nhất Chiến Long Đảo, Trạm Đông Sơn.

Địa vực Chiến Long Đảo cũng tồng thể chia làm năm chỗ.

Khu vực bọn họ hiện tại, chính là khu vực lớn nhất Chiến Long Đảo, lãnh địa Trạm thị.

Thiên Long trang, tương đương với một sơn trang nghỉ dưỡng của Trạm thị, cách người tộc Trạm thị tụ họp còn có 20 30km.

“Thiên Long trang cách nơi này khoảng 5km.” Trạm Mục Tư vừa đi vừa nói, đột nhiên hỏi: “Chị dâu, lúc ấy cũng chỉ có chị và Tiên Tiên đến Thiên Long trang sao?”

“Còn có bà nội Lục Chỉ.” Tiên Tiên mở miệng.

Đi về phía trước một hồi, sỏ’ Trần bỗng nhiên nói: “Phía

trước có người.”

Sắc mặt Nghiêm Phương Lệ đột nhiên biến đồi, nhìn về phía Sở Trần.


Sau khi đi ra, cô và Tiên Tiên đã dần dần thích ứng với ánh sáng, cời bỏ tấm vải đen bịt mắt.

“Các người từ từ đi, ta cùng Thiên Bảo đi xem một chút đi.” Chu Đại Tráng nói.

Hai người nhanh chóng ròi đi.

Nghiêm Phương Lệ thần sắc lo lắng: “Thực lực của Thiên Ngoại Thiên rất mạnh, tôi từng nghe nói, Thiên Ngoại Thiên am hiểu nhất chính là tiễn thuật, tiễn thuật của bọn họ rất thần kỳ cường đại. Hơn nữa, có thể trong một hơi thỏ’ phá được đại trận hộ đảo của Chiến Long Đảo, nhất định là cường giả khí tức cảnh.”

“Hai vị SƯ thúc của tôi, cũng đều là khí tức cảnh.” sỏ’ Trần nói.

Thần sắc Nghiêm Phương Lệ chấn động.

Nội tình Cửu Huyền Môn, so với trong tưởng tượng của mọi người cường đại hơn nhiều.

Đồng thời, nội tâm Nghiêm Phương Lệ lại có thêm vài phần chờ mong.

Cỏ bọn họ đến, Chiến Long Đảo, có lẽ còn có cơ hội đoạt lại quyền chủ động.

Không bao lâu, Chu Đại Tráng trỏ’ về, thần sắc có chút âm trầm.

“Đại tráng sư thúc.” Sở Trần nhìn qua, vội vàng hỏi.

“Trên Thiên Long trang quả thật có người, nhưng…” Chu Đại Tráng tức giận nói: “Đám súc sinh kia, lại ở trong Thiên Long trang lấy phụ nữ và trẻ em luyện tên.”


Bình luận

Truyện đang đọc