VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Mạc Vô Ưu xoay người rời đi.

Phía sau truyền đến thanh âm vỗ vỗ thật lớn, rất nhanh, khói dày đặc nổ tung, người đeo mặt nạ Thanh Lang như xẹt qua khói dày đặc bước ră.


Trong lòng mọi người trầm ‘ xuống.

Sở Trần buông Tống Nhan xuống, lòng bàn tay lại xuất hiện một tấm bùa.

“Giãy dụa có tác dụng không?” Người đeo mặt nạ Thanh Lang lần nữa tới gần, thân là võ đạo Tông Sư, thực lực vượt xa nhưng người trước mắt này, người đeo
mặt nạ Thanh Lang giờ phút này có loại khoái cảm săn bắn, chờ ^ mong nhìn ánh mắt dần dần tuyệt vọng của những con mồi này.

Sở Trần tiến lên một bước, khóe mắt dư quang trong lúc bất chợt nhìn sang một bên, rõ ràng sửng sốt, bùa vốn đã lấy ra trong lòng bàn tay thu về.

Người đeo mặt nạ Thanh Lang tựa hồ cũng nhận ra cái gì, dừng bước, mạnh mẽ nghiêng người nhìn qua.

Trương Vận Quốc ngẩng đầu nhìn, không thể tin được ánh mắt của mình, một lúc lâu sau, kích động vô cùng, tay vừa trượt, Mạc Nhàn nhanh mắt, ôm lấy Trương Vận Quốc, không trực tiếp nga xuống.

“Được cứu rồi!” Trương Vận

Quốc kích động hô to, hai mắt phát sáng nhìn về phía trước, một lão giả thân mặc đạo bào, tiên phong đạo cốt, đứng trong đêm tối, phảng phất cùng thiên 1 địa hòa làm một thể, khuôn mặt mỉm cười nhìn phương hướng này.

“Tôi biết hắn là ai!”Trương Vận Quốc chỉ vào lão giả mặc áo đạo sĩ, ngón tay run rẩy chỉ vào, hắn nằm mơ cũng thật không ngờ một vị nhân vật như vậy lại xuất hiện ở chỗ này.

Cửu Huyền Môn, La Vân Đạo Tôn!
Thời điểm Trương Vận Quốc tham gia sát hạch Cửu Huyền Môn, người phụ trách khảo hạch hắn, chính là La Vân Đạo Tôn.

‘Hắn là…” Mạc Nhàn mắt có chúJ lão hóa, nhìn lão giả mặc áo đạo sĩ xa xa, càng nhìn càng quen thuộc.

Lão giả mặc áo đạo sĩ đi về phía này, người mặt nạ Thanh Lang cảm nhận được một cỗ lực áp bách vô hình, ánh mắt nhln chằm chằm lão giả mặc áo đạo sĩ:
“Ngươi là ai?”
Lão giả mặc áo đạo sĩ không trả lời, tiếp tục đi về phía trước.

Người đeo mặt nạ Thanh Lang trong lòng một trận bối rối, theo bản năng tàn quang hiện lên, xoay người phát động công kích về đám người Sờ Trần.

Sở Trần nắm tay Tống Nhan, ánh mắt bình tĩnh nhìn người đeo mặt nạ Thanh Lang, thân thể bất động.

Sắc mặt Tống Nhan có chút tái nhựt, nắm chặt tay Sở Trần.


Đột nhiên, phía sau truyền đến một thanh âm… ấ
“Bùa định thân.” ”
Thân ảnh người đeo mặt nạ
Thanh Lang rõ ràng dừng lại.

Khi hắn tránh thoát bùa định thân trói buộc, lão giả mặc áo đạo sĩ đã đi tới trước mặt hắn, trực tiếp xuất thủ.

Bang!
Ngưòi đeo mặt nạ Thanh Lang chật vật lui về phía sau vài bước.

Một màn này, làm cho mấy người ở đây đều chấn động.

Ngay cả Ninh Tử Mặc cũng không thể một chiêu ra tay với người đeo mặt nạ Thanh Lang, lão giả mặc áo đạo sĩ một chiêu liền đánh lui hắn.

Thực lực của lão giả mặc áo đạo sĩ đến tột cùng có bao nhiêu khủng bố.

“Đây là Trích Tinh Thù!” Mạc Vô ưu trong lúc bất chợt kích động hô lên, trong đầu đồng thời cũng nhớ tới hình ảnh vừa rồi: “Còn có, Tinh La kỳ thuật, bùa định thân.”
Đôi mắt Mạc Nhàn sớm đã kích động vô cùng nhìn lão giả mặc áo đạo sĩ, hai tay run rẩy.

Người sáng lập Tinh La Môn, La Vân Đạo Tôn.

Tối nay dưới tinh huống tất cả mọi người không thể tường tượng được, La Vân Đạo Tôn hiện thân.

“Trích Tinh Thủ, bùa định thân.” ” Người đeo mặt nạ Thanh Lang lúc này nhìn chằm chằm lão giả mặc áo đạo sĩ: “Ngươi là La Vân Đạo Tôn.”.


Bình luận

Truyện đang đọc