Mấy năm nay, cô vẫn bị Huyễn Thần Cổ khống chế thân the, ý thức đã yên lặng.
Động tác của Sở Trần cực nhanh, khi Huyễn Thần cổ muốn quay đầu chui vào thân thể Dương Tiểu cẩn, hào quang bùa định thần sáng rực lên, vừa lúc nghênh đón Huyễn Thần cổ chính diện đánh tới.
Bùa định thần dán ở trên Huyễn Thần Cổ trong nhảy mắt, Sở Trần trực tiếp rút Quan Tâm trận ra: ‘Tieu Vô Ưu, dẫn Dương Tiểu Cẩn rời đi.”
Mạc Vô Ưu nhanh chóng xông lên, ôm Dương Tiểu cẩn lên, xa xa rời đi.
Trong tay Sờ Trần đã xuất ra vài loại bùa, hướng Huyễn Thần cổ đang phát huy.
Sét đánh hỏa công!
Môn chủ Vu Thần Môn vô cùng nổi giận, rống to một tiếng, khong có che dấu thực lực của mình nữa, độc vật tựa như mưa cuồng bao trùm, tựa như muốn trực tiếp cắn nuốt thân thể Kiều Thương Sinh.
“Cho dù ngươi có bùa đuổi, những độc vật này cũng đù tiêu hao hết bùa đuổi!” Ánh mắt môn chủ Vu Thần Môn lạnh lùng, đồng thời thân ảnh bước xa xông lên.
ống tay áo của hắn, một đạo ngân quang đột nhiên bay ra.
Nhanh như chóp!
Đậy là độc vật môn chủ Vu Thần Môn nuôi dưỡng, độc tính uy lực cường đại nhất ran sợi bạc hai đầu.
Hắn muốn dùng một kích, trực tiếp độc sát người trước mắt này.
Môn chủ Vu Thần Môn khóe miệng khẽ nhếch lên.
Bùa đuổi cũng không phải vạn năng.
Thế gian này cũng có một số độc vật, không bị bùa đuổi ảnh hưởng, ví dụ như… rắn sợi bạc hai đầu.
“Đây là một trong những ánh sáng bạc đẹp nhất trên thế giới.” Môn chủ Vu Thần Môn nhìn về phía rắn sợi bạc hai đầu.
Xèo!
Kim quang chợt hiện, phá không mà đen.
Rắn sợi bạc hai đầu không kịp tránh né, trực tiếp bị kim châm xuyên thấu hai cái đầu, ngã xuồng đất.
Nụ cười trên khuôn mặt môn chủ Vu Thần Môn ngưng đọng iại.
Quá nhanh!
Hắn còn không có phản ứng gì, đối phương cũng đã kết thúc.
Làm sao có thể nhanh như vậy?
Đó là một cây châm!
Ánh mắt môn chủ Vu Thần Môn nhìn qua, trên mặt đất cắm một cây kim châm.
Trong nháy mắt này, đầu óc môn
chù Vu Thần Môn phảng phất như có sấm sét đập tới, chẩn động vô cùng, đột nhiên nhìn chằm chằm Kiều Thương Sinh: “Dược Cốc, kim châm độ mệnh thuật?”
Kim châm độ mệnh, không chỉ có thể chữa bệnh cho người, còn có thể giết người.
Tống Thu đang ăn dưa thấy Kiều Thương Sinh gắt gao dùng một cây kim châm ghim đầu rắn sợi bạc hai đầu của môn chù Vu Thần Môn trên mặt đất, nhịn không được lớn tiếng hét lên: “Kiều trưởng lão làm rất tốt, thiên hạ châm pháp, chỉ nhanh không hổng.”
Môn chủ Vu Thần Môn sắc mặt càng là đại biến: “Kiều trưởng lão…ngươi là Dược Cốc Kiều Thương Sinh!”
Môn chủ Vu Thần Môn bước chân lui về phía sau vài bước.
Đám người Tống Thu càng thêm ngoài ý muốn.
Bình thường Kiều trưởng lão ở trước mặt Sở Trần trái một câu ‘Sở sư thúc’ phải một câu ‘Sở sư thúc’, không ai nghĩ tới, địa vị giang hồ của Kiều trường lão, tựa hồ còn rất cao.
Tên của hắn, ngay cả môn chù Vu Thần Môn cũng có thể dọa.
Kiều Thương Sinh hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm môn chủ Vu Thần Môn, môn chủ Vu Thần Môn trong lòng đột nhiên chấn động, oa một ngụm máu tươi phun ra ngoài..