VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC



Sau một loạt sỉ nhục đã gây ra
cho hắn, Tống Nhan không khỏi cảm thấy Sở Trần giống như kẻ thù không đội trời chung của Diệp Thiếu Hoàng.

Sau bữa tối, Tống Nhan tiếp tục đọc tư liệu, người phụ trách của nhà họ Hạ, Hạ Ngôn Hoan đã liên lạc với cô và bọn họ sẽ gặp nhau vào ngày mai.

Tống Nhan càng cảm thấy lo lắng.

Cô đã từng nghe đến tên của Hạ Ngôn Hoan, nhật vật có uy danh hiển hách trong giới kinh doanh của Dương Thành.

Việc ông ta thay mặt nhà họ Hạ chịu trách nhiệm về sự hợp tác này, có thể thấy rằng, nhà họ Hạ thực sự coi trọng sự phát triển thị trường của Thiền Thành, không chỉ là để Hạ Bắc trải nghiệm.

“Sở Trần, ngày mai anh có đi cùng tôi không?”
Tống Nhan không khỏi thốt lên, dù sao Sở Trần và Hạ Bắc cũng có quan hệ không tệ, trong lòng cô cũng chắc chắn hơn một chút.

Nhà họ Tống về ngành dược thực sự không có thế mạnh.

Sở Trần cười, “Em đây là chính thức thuê anh làm thư ký nam của em sao?”
Tống Nhan sửng sốt, khịt mũi, “Cho dù anh là nam thư ký của tôi, vẫn còn tốt hơn cà ngày ở nhà may may vá vá.


Di động Sở Trần bỗng vang lên.

“Hạ thiếu gia?” Sở Trần kinh ngạc, hôm nay hắn vừa mới lưu số điện thoại của Hạ Bắc.

“Sở Trần, đến quán bar Thiên
Hào đi, tôi có chút việc.



Hạ Bắc vội vàng cúp điện thoại.

Sở Trần giật mình.

“Hạ thiếu gia có việc gì mà tim anh vậy?”
Tống Nhan nhin không được hỏi một tiếng.

Sở Trần thành thật trả lời.

Tống Nhan nhíu mày, một lúc sau, lắc đầu nói: “Anh không được đi ra ngoài.

Những gì Diệp Thiếu Hoàng hôm nay nói ý tứ rất rõ ràng.

Chì cần anh bước ra khỏi nhà họ Tống, nhất định sẽ bị anh
ta để mắt tới.


“Bất quá, Hạ thiếu gia có việc, anh không thể từ chối.


Sở Trần đứng dậy cười nói, “Dù sao thì anh cũng là nam thư ký mới được bổ nhiệm.

Phải có trách nhiệm thay bà xã đại nhân chia sẻ áp lực, đêm nay đi hầu hạ tốt Hạ thiếu gia, ngày mai em cùng đại biểu của nhà họ Hạ gặp mặt cũng sẽ thuận lợi hơn nhiều.


Tống Nhan đồng tử mở to một chút, nhìn Sờ Trần.

Hầu hạ Hạ thiếu gia?
Tống Nhan cảm thấy da đầu tê dại, vừa nghĩ đến hôm nay Sờ Trần còn nắm tay cô, cô liền muốn đi rửa tay thêm vài lần.


“Đừng lo lắng, Diệp Thiếu Hoàng có chuyện, tất cà mọi người đều đang nhìn chằm chằm bệnh viện, không có ai có thời gian nhìn vào nhà họ Tống đâu.


Sở Trần bước xuống lầu.

“Sờ Trần …” Tống Nhan còn muốn nói.

“Bà xã đừng lo lắng, anh sẽ về nhà đúng giờ, trước mười hai giờ
anh vê.


Sở Trần đã bước xuống lầu.

Tống Nhan sững sờ.

Cô có nói, muốn Sở Trần về nhà đúng giờ sao?
Sở Trần đi dạo bên ngoài dọc theo Tống Hồ.

Dưới ánh trăng, đi lướt qua bãi cọc mai hoa thung.

Sở Trần trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, không có tiếng chiêng trống vang lên, một con sư tử đang
nhảy múa trên mai hoa thung.

“Xem ra chuyện của Diệp Thiếu Hoàng đã gây ra không ít rắc rối.


Sở Trần tự lẩm bẩm.

Sau khi Diệp Thiếu Hoàng thất thủ, Sờ Trần ờ trong biệt thự, vẫn là không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng từ việc Tống Thu chạy ra ngoài tập múa sư tử vào ban đêm, có thề thấy nhà họ Tống đã phải chịu rất nhiều áp lực.

“Tiểu Thu, cậu có muốn anh rể
chỉ điểm cho cậu không?” Sở Trần bước tới.

Tống Thu đứng trên mai hoa thung, gỡ đầu sư tử, cong môi, “Anh hiểu hành tam lễ, thỉnh kim lễ, gõ bốn môn, dẫm thất tinh, đạp bát quái sao?”


Bình luận

Truyện đang đọc