VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


tâm tình Tiêu Phong vô cùng khó chịu, thật vất và mới có được một lần hành động đột kích, kết quả lại bị người ta đùa giỡn xoay quanh, nhất định sẽ không có công mà trờ về.

“Cậu có tin tôi không?” Giang Ánh Đào nói.

Tiếu Phong sửng sốt một chút, nhìn Giang Ánh Đào, thần sắc khó hiểu.

“Bến tàu Thiên Bằng.” Giang Ánh Đào nói bốn chữ: “Nếu như tin tưởng tôi, mời tồ đột kích, lập tức xuất phát.”
Nghe vậy, Tiếu Phong không khỏi nhíu mày một chút: “Tôi không nhận được mệnh lệnh này…”
“Đây là tin tức tôi vừa nhận được,
tạm thời sẽ không có mệnh lệnh của cấp trên.” Giang Ảnh Đào quyết đoán bình tĩnh nỏi: “Hành động không thể chậm trễ, nếu như thất bại, cấp trên trách tội xuống, Giang Ánh Đào tôi một lực thừa nhận.”
Giang Ánh Đào lấy ra giấy tờ tùy thân của mình: “Tổ trưởng tổ 9 của cục diều tra, Giang Ánh Đào.”
Tiếu Phong trầm ngâm một hồi, ngẩng đầu lên, sảng khoái cười: “Nể mặt đều là tổ 9, tôi tin cô.”
Tổ đột kích xuất phát!

“Tĩnh Nhi, thông báo cho nhân viên kỹ thuật, một lần nữa phong tỏa tin tức của bến tàu Thiên Nghiệp, đồng thời để cho cảnh sát bên ngoài thay thế tổ đột kích, phong tòa bến tàu Thiên Nghiệp.”
Giang Anh Đào mạnh mẽ vang dội, nhanh chóng đi tởi trước mặt Trương Thành cùng Dương Khiêm, không chút do dự, trực tiếp vung tay lên: “Bắt lấy, mang đi.

Vài tên cảnh sát đi lên, bắt Trương Thành vả Dương Khiêm.

“Tìm một nhà kho, bảo vệ họ và không cho phép bất cứ ai ra vào.” Giang Ánh Đào phân phó.

Trương Thành cùng Dương Khiêm đồng thời bối rối: “Các người làm gì?”
“Tôi phải khiếu nại các người!”
“Buông tôi ra, các người đây là xem mạng người như cỏ rác.”
Trưo(ng Thành cùng Dương Khiêm bị nhốt vào trong một cái
nhà kho, hai người hai mắt nhìn nhau, đột nhiên biến đổi, làm cho hai người trờ tay không kịp, trong lòng có loại cảm giác bất an khó hiểu.


“Sẽ không xảy ra chuyện chứ?” Sắc mặt Trương Thành có chút trắng bệch.

“Không thể nào.” Dương Khiêm lắc đầu: “Trấn định một chút, đây cũng là mánh khóe quen thuộc của cảnh sát, bọn họ không cam lòng đêm nay thất bại, muốn hù dọa chúng ta một chút mà thôi.” Dương Khiêm cười lạnh: “Bọn họ càng như vậy, càng chứng minh bọn họ nóng nảy.”
Trải qua phân tích của Dương Khiêm, Trương Thành cũng dần dần tỉnh táo lại.

Tổ đột kích tựa như thủy triều rút
lui, đoàn người Giang Ánh Đào cũng nhanh chóng rời khỏi bến tàu Thiên Nghiệp.

Trần Chương Di cũng ở trong trạng thái mờ mịt.

Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Trần Chương Di biết Giang Ánh Đào đang khắp nơi tìm kiếm tung tích lính đánh thuê Hắc Liêm, cô không có đi quấy rầy, ở trong lòng Trần Chương Di, cũng hy vọng Giang Ánh Đào có thể tìm ra lính đánh thuê Hắc Liêm, cứu lại cho mình một chút thể diện, nhưng không nghĩ tới, mới không bao lâu sau, Giang Ảnh Đào cùng tổ đột kích liền thu đội rời đi.

“Các người làm cái gì vậy?” Trần Chương Di hô to, nhưng không ai để ý tới cô.

Trước khi lên xe, Sở Trần để Tống Thu cùng Hoàng Phủ Hòa Ngọc ở lại..


Bình luận

Truyện đang đọc