VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Chân tướng phơi bày.

Bọn họ cảm thấy rằng họ đã bị Mạc Vô Ưuép tới tuyệt cảnh.

“Đừng trách chúng ta không khách khí.”
*Giản Lữ Thế trong tay lầy ra một thanh chùy thủ cực kỳ sắc bén, khuôn mặt hiện lên vài phẩn dữ tợn.

Ninh Nguyên Thủy lúc này cũng đi chậm qua, nhìn thảy cục diện này, hắn củng không cỏn đường lui.

Phương pháp duy nhát, chinh là đập nồi dim thuyền, một trận chiếndược án cả ngả
về không.

Trong lòng bàn tay Ninh Nguyên Thủy, một thanh chùy thù với hàn quang cũng xuất hiện.

Những người ban đầu đang quỳ liền đứng lên, lúc nảy thần sắc lộ vẻ quyẻt tâm.

Nhìn thây đối phương đã rút binh khí ra, dáng vẻ dũ’ tợn, Mạc Vô Ưu không khỏi run lên, vô ý thức hoảng sợ, đi về phía Sờ Trân vài bước.


Tống Thu đồng dạng chư từng trải qua cục diện như vậy, lúc trước khi đối mặt với độc vật công kích cùa Vu Than Môn, cậu có hộ thân phù mà Sờ Trần cho, độc vật cặn bản không tới gần cậu, cậu đổi mặt chì là đệ từ Vu Thần Môn sử dụng công phu quyền cước, nhưng bày giờ, mười mấy người ► trong tay cầm chùy thủ khí thế hung hảng tiến tới gần, liền khiến Tống Thu có chút sợ hãi.

Thanh chùy thù trong tay Ninh Nguyên Thùy chì vào Mạc vỏ Ưu, nhưng ảnh mat lại nhin về phía Sỡ Trần, nhẹ giọng nói: “Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, để Mạc Vô Ưu giao ra Tinh Vân Lệnh, ta dám đảm bảo, hôm nay các ngươi khôngbảo hộ
được Tinh Vân Lệnh, mà lại, nểu ngươi còn khăng khăng như thế, ngươi càng thêm không bảo hộ được Mạc Vô Ưu ”
Sở Trần nhướng mày, uy hiếp cùa đối phương, ý vị ngày càng đậm.

“Đây là lời nói cùa bại tướng sao?”
*
Hai chân Tống Thumặc dù có chút mềm nhũn, nhưng giọng nói không thể không chua, lớn tiếng nói: “Ngay cả quẩn ầu cũng đánh không lại, các ngươi thật là mất mặt nỏm đến nhà ông nội đi.”
“Môn Chù, không củng hấn nỏi nhảm.”
Vi Quang Đào nghiến răng, hănhận không thểngay lập tức đảnh Tổng Thu xuống đất.

Ninh Nguyên Thủy cũng hiểu hôm nay hai ► bèn dã khống thể dừng lại, vẻ mặtlập tức dữ tợn, “Lên!”
Mười mầy người liền lao tới.

“Hai người, háy tự bảo vệ bản thân.”
Sớ Trần nói một tiếng, thân ảnh như gió.


Tống Thu một làn nữa chửng kiến sờ
Trầnthi triểnKỳ Làn Bộ pháp, lần này.SỜ Trầnthi triển hết những tinh tế của Kỳ Lân bộ pháp, như thể một đầu yêu thú viễn cổ lao vào đám đông, hung hãn, từng cái đưa tay nhấc chân, từng thân ảnh lần lượt bj đánh bay….Tròng mắt Mạc Vô Ưu trừng lớn.

Cô vốn tường rằng minh đã nhìn thấy rõ thực lực của Sở Trần trong trận chiến tại biệt thự tối hôm đó, nhưng lúc này cô đột nhiên phát hiện tràng cành trước mắl mình mới chinh lả thực lực Sớ Trầnkhi tung toàn bộ hỏa lực.

Không ai cỏ thẻ ngăn cản bộ pháp của Sở Tràn, phàm là những đệ tử Tình La Môn bị Sờ Trần va trúng, đệu trực tiếp bay ra ngoài.

Ninh Nguyên Thủy sững sờ, chưa kịp phản * ứng thl năm người xung quanh ông ta đã ngã xuống.

Tống Thu và Mạc Vô Ưu nhìn nhau.

Bọn họ hy vọng có thẻ tự bảo vệ chính minh, nhưng..Tcãn bản không có đệ tử Tinh La Môn nào có thể phá vỡ ‘vòng vây’ của Sở Trẩnđể tấn công bọn họ.

Sờ Trầnlấy sức một minh để ngăn càn đối phương.

Giờ phút này, thực lực chiến đấu cùa Sở Trần ờ trong lòng hai người họ đã được nâng lên thêm một tầng.

“Anh rể… Thật sự quá trâu bò.”
Tống Thu cảm thấy minh không còn tính từ nào có thẻ dùng để khen anh rể nữa.

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngùi vài hơi thờ, đám đệ tử Tinh La Môn dã ngã xuổng một nửa.

Lẩn này, Sờ Trần ra tay không chỉ quả quyết, mà còn vài phần tán nhẫn..


Bình luận

Truyện đang đọc