VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Hắn chỉ chờ thời gian đến, đánh bại đối thủ, sau đó quay lại chỗ cũ.

Sở Trần không để ý đến thái độ của Ninh Tử Mặc, nói tiếp:
“Trước khi nhìn thấy anh, tôi rất tò mò, anh là người như thế nào, làm việc sao lại cố chấp như vậy? Một loại không cam lòng? Một loại trầm luân? Hay là … trong đáy lòng anh vẫn còn một tia hy vọng, chờ mong, người mà anh đã chờ đợi hơn năm năm?”
Đôi mắt Ninh Tử Mặc đột nhiên nổ bắn ra tia sáng vô cùng rét lạnh, khí thế trên người thả ra ngoài, tập trung vào Sở Trần, giống như mãnh hổ, “Ngươi là ai?”
“Nếu anh không nói, tôicòn tưởng anh bị câm điếc.”
Sở Trần cười, “Tên tôi là Sở Trần, Tiểu Châu đang nhìn anh từ trên cao.”
Nghe vậy, sắc lạnh trong mắt Ninh Tử Mặc chợt lóe lên, sau đó mờ đi rất nhiều.

Hắn đã hiểu rõ thân phận của Sở Trần.

Một người khác do Tiều Châu mời tới.

Ninh Tử Mặc cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nhiều năm qua, hắn đã đánh bại rất nhiều người do Ninh Tử Châu mời tới, nhưng đứa em ngốc nghếch này, tại sao còn chưa từ bỏ.


Trong căn phòng trên tầng hai, trong lòngNinh Tử Châu lúc này cũng căng thẳng, nhìn chằm chằm vào lôi đài, “Sở Trần đang
nói gì với Đại ca?”
Hai người trên lôi đàinói chuyện không lớn, ngay cả khán giả ngồi gần nhất với bọn họ cũng không thể nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người.

“Tính thời gian đã bắt đầu, tại sao ‘Đáp án’ chưa xuất thủ.”
Người đàn ông hơi sững sờ, “Tôi chưa từng nghe nói ‘Đáp án’ trò chuyện phiếm với người trên lôi đài…”
“Ngươi vẫn lên nhận thua đi.”
Ninh Tử Mặclạnh nhạt nói, “Quay lại nói với Tiêu Châu,nói nó đừng lãng phí tiền nữa.”
Sở Trần cười, “Anh chắc mình có thể đánh bại tôi sao?”
Đồng tử của Nính Tử Mặc co rủt lại, nhìn chằm chằm Sở Trần.

“Anh có dảm cùng tôi đánh cược không?”
Sở Trần nói, “Tôi củng anhđánh một trận, nếu thắng, anh nói cho tôi biết anh đã xảy ra chuyện gì, không phải vì cái gì khác, chỉ lả vì tò mò thôi, nếu tôi thua, tôi sẽ thuyết phục Ninh Tử Châu, từ giờ cậu ta sẽ không tìm người khiêu chiến anh ờ Vĩnh Dạ nữa.”

Ninh Tử Mặctrầm mặc một lúc,”Anh có thể thuyết phục Tiểu Châu được sao?”
“Nhân tiện, tôi quên giới thiệu bản thân một chút, tôi là đệ tử của Ninh Lão Tiên.”
Sờ Trần cười nói, “Dựa theo bối phận, Tiêu Châu vẫn luôn gọi tôi
là Sở Thúc.

Sở Trần dừng một chút nhìn Ninh Tử Mặc, “Cậu cũng nên như thế, gọi tôi là Sở Thúc.”
Khán giả trong phòng dần trở nên kích động.

Đã một phút trôi qua kể từ lúc cuộc chiến trênlôi đàiđược bắt đầu, nhưng ‘Đáp án’ cùng Sở Trần vẫn chưa có dấu hiệu xuất thủ.

“Bọn họ còn đang nói chuyện gì vậy?”
Người bên cạnh Lương Xuyên hoàn toàn ngẩn ra, vẻ mặt đau khổ, nếu ‘Đáp án’ nói chuyện phiếm với Sở Trần trong mười phút, mười vạn đồng của anh ta sẽ coi như đổ xuống sông xuống biển.

“Tôi từng chứng kiến không dưới mười trận đánh của ‘Đáp án’,phong cách của anh ta là mạnh mẽ vang dội,gọn gàng linh hoạt, ngay đầu trận, anh ta sẽ ra
tay hạ gục đối phương rồi bỏ đi,chưa bao giờ anh ta lại dây dư dài dòng như hôm nay.”
“’Đáp án’!”
Có người trong gian phòng hô vang tên ‘Đáp án’..


Bình luận

Truyện đang đọc