VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Lạc Thư Hàchắp tay quay người, ra hiệu hai người sư đệ đi cùng,cất bước liền đi.
Gọn gàng mà linh hoạt, không chút do dự.
Mọi người đều sững sờ.
Đại sư huynh, người mà cả nhàHoàng Gia mong đợi, không ngờ lại không đánh mà lui.
“Đại sư huynh.”
Giọng nói của Hoàng Ngọc Hằng có chút hoảng, hắn ta hét lên.
Diệp Yên thậm chí còn trực tiếp đuổi theo anh ta.
Hoàng Giang Hồng nhẹ nhàng liếc nhìn Sở Trần, “Chúng ta đi.”
“Dừng bước.”
Sở Trần giọng nói lạnh lùng, hắn chậm rãi bước về phía trước, “Thật nực cười, các ngươi cho rằng Sờ Trần ta là kẻ nhẫn nhịn chịu đựng sao? Các ngươi cảm thấy có năng lực liền đến đối phó ta, hiện tại không có thực lực, liền nghênh ngang rời đi?”
Vẻ mặt của Hoàng Giang Hồng
trầm xuống nhìn chằm chằm Sở Trần, “Ngươi còn muốn như thế nào?”
Sở Trần bật cười một tiếng, ánh mắt đột nhiên nhìn chằm chằm Hoàng Ngọc Hằng, hắn bước tới.
“Ngươi… đừng tới đây.”
Hoàng Ngọc Hằng hét lên, cực kỳ bối rối, nhưng lúc này, hai bảo vệ Hoàng gia đang hỗ trợ Hoàng Ngọc Hằng lại càng thêm hoảng hốt, nhìn Sở Trần từng bước tiến tới.
Sở Trần vươn tay trực tiếp nắm lấy Hoàng Ngọc Hằng, vẫn còn đang nằm trên đất.
Trong lòng ngườiHoàng Gia chấn động dữ dội.
“Sở Trần, đừng có quá phận.” Hoàng Dương nghiêm nghị.
“Quá phận sao?”
Nhập mật khẩu: 1234


vào ô bên dưới tại trang web лhayho. čom để đọc tiếp.


Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập vietwriter.vn chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.

Nội dung khóa Vui lòng liên hệ tại đây để lấy password! input.datnhap{background-image: url(https://tamlinh247.vip/wp-content/plugins/dat-pass/inc/lock.svg) ;background-position: 8px ;background-size: 18px ;background-repeat: no-repeat ;}

Bình luận

Truyện đang đọc