VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC



Trong phòng, Sở Trần cầm bút chạm vào chu sa trong tay, nhìn chằm chằm tờ giấy bùa màu vàng trên mặt bàn.
Một lúc sau, Sở Trần đặt bút xuống, thở dài nói: “Bỏ đi, ta không muốn bị phong ấn thêm năm nám nữa đâu.”
Sở Trần vẫn muốn thử nghiên cứu trấn hồn phù.
Năm năm trước đi đọc con đường, chính vì quá ngây ngốc nghiên cứu Trấn Hồn Phù mà anh đã bị xe của Tống Nhan đâm phải, cuối cùng linh hồn của anh đã bị Trấn Hồn Phù phong ấn.
“Giấy làm bùa bằng chu sa của Tinh La Môn chất lượng thật tốt, giá cả cũng khá hợp lý.”
Sở Trần cầm tờ giấy bùa trong tay lên, vẻ mặt chợt giật mình, “Hình như lá còn chưa đưa tiền?”
Sở Trần nhớ lại.
“Dù sao cũng là đồ tử đồ tôn của Thất sư đệ, ta đây là sư tồ… vẫn là nên đi đưa tiền đi.”
Sở Trần đứng dậy mở cửa phòng.
“Tôi vừa định đi tìm anh.”
Tống Nhan đi tới.
Sở Trần nói: “Bà xã, có chuyện gi vậy?”
“Ông nội nói, ngày mai anh phải
ăn mặc đẹp hơn một chút.”

Tống Nhan nói, “Anh đi ra ngoài cùng tôi, tôi dẫn anh đi mua một bộ đồ.”
“Vừa vặn, anh cũng đang muốn đi ra ngoài.

Đi thôi.”
Sở Trần nở nụ cười.
Tống Nhan lái xe đi ra ngoài, Sở Trầnthản nhiên ngồi ở ghế phụ.
Sở Trần không tính đi thi lấy bằng lái xe.
Vợ hắn có trách nhiệm kiếm tiền nuôi gia đình, còn hắn có trách nhiệm làm đẹp.
Sở Trần đột nhiên cảm thấy,có tâm tư muốn ăn bám.
“Anh muốn đi đâu vậy?” Tống Nhan hỏi.
“Hôm trước anh quên đưa tiền khi ra ngoài mua đồ, bây giờ anh qua đó trả tiền.”
Sở Trần chỉ đường cho Tống Nhan, xe nhanh chóng lái vào con phố cổ.
Cuối con phố cổ.
Tống Nhan xuống xe, hai mắt mở to, đột nhiên nhìn chằm chằm Sở Trần, “Anh tới đây mua cái gì?”
“Không phải anh nói cho em biết
rồi sao, anh muốn vẽ một vòng tròn để nguyền rủa cả nhà Tống Mục Dương.

Tới đây để mua một chút đồ vật, cũng là gia tăng hiệu quả nghi thức.”
Sở Trần trả lời.
Tống Nhan liếc nhìn Sờ Trần, sau đỏ nhìn thoáng qua cửa hàng cũ nát này, trong lòng có chút tim đập nhanh.
Đi theo Sờ Trần đi vào, trong lòng cũng có cảm giác phong trần.
Sở Trần liếc nhìn đống tạp vật trên mặt đất, “Tiểu cô nương, ta
lại tới.”
Đống tạp vật đột nhiên bay lên, Tống Nhan kinh ngạc thốt lên.
Cô gái không lo lắng ngẩng đầu lên, với khuôn mặt đơn thuần thuần khiết, ánh mắt tức giận vừa sắp nổi lên, nhìn thấy Tống Nhan bên cạnh Sở Trần, cô vội vàng đứng lên với nụ cười vô tội trên mặt, “Tỷ tỷ xinh đẹp à, tôi xin lỗi, không làmchị hoảng sợ chứ.

Tôilà chủ của cửa hàng này, tên tôi là Vô Ưu.”

Tống Nhanlấy lại tinh thần, “Tôi không sao.”
Tống Nhanngược lại là không nghĩ tới, chủ nhân của cửa hàng âm u này, vậy mà là một tiểu cô nương nhìn ngây thơ lương thiện vậy.
“Vô Ưu.”
Sờ Trầnđọc cái tên bình phẩm, liếc nhìn cô gái và cười nhẹ, “Tiểu cô nươngkhông lo thế sự.”
Sau khi Sở Trầntính tiền đồ mua lần trước, anh bước ra ngoài cùng với Tống Nhan.
“Bà xã, đợi anh một chút.”
Sở Trần đột nhiên nghĩ tới điều gì đó liền đi trở lại cửa hàng cũ kia.
Vô ưu vừa cầm sách vừa định ngồi xuống, thấy Sở Trần đã đi rồi trờ về, lập tức nhìn chằm chằm Sở Trần, “Ngươi ngược lại khá thông minh.

Mang theo một tỷ tỷ xinh đẹp tới đây.

Nếu không, cho dù ngươi là tới mang tiền trả, lão bản cũng sẽ đánh ngươi một trận.”
Sở Trần sững sờ nhìn Vô Ưu, thở dài nói: “Cô gái xinh đẹp như vậy, nói chuyện phải ôn nhu một chút, Tiểu Vô Ưu, ngươi có giấy bút không?”
sắc mặt Vô ưu tối sầm lại, tên ngốc này vậy mà gọi mình là Tiểu Vô ưu?
“Anh lấy giấy bút để làm gì?” Vô ưu hỏi.
Sở Trần đã tự mình tìm giấy bút, bắt đầu ghi ghi viết viết, đưa cho Vô ưu, “Đây là số điện thoại và địa chỉ của tôi.

Nếu có rắc rối, hãy liên hệ với tôi.”

Trước khi xuống núi, Thất sư đệ cũng đã nói qua về Tinh La Môn của hắn, hy vọng nếu Sở Trần gặp phải, sẽ chiếu cố một chút.
Vô ưu nhìn Sở Trần ánh mắt có chút không nói nên lời.
Tên này đi tới đi lui thật sự là chì muốn để lại địa chỉ và số điện thoại, để mình nếu gặp phiền phức thì đi tìm hắn?
Hắn có năng lực này sao?
Vô ưu đột nhiên nhớ tới lần trước khiSỞ Trần đến, hắn ta đã tự xưng là sư tổ của mình.
“Vì cái gì?”
Vô Ưu đột nhiênhỏi một tiếng.
Sở Trần cười, “Ta là Sư tổ của cô, giúp cô cũng chỉ là chuyện tiện tay làm thôi.”
Vô Ưu cầm lấy tờ giấy Sở Trần vừa viết, vò thành một cục, ném vào thùng rác, cười nhìn Sở Trần, “Nếu như không phải vì nể mặt tỷ tỷ xinh đẹp kia, lão bản nhất định sẽ đánh chết ngươi.
Ba bốn lần đều nhận là sư tổ của mình, rõ ràng là muốn cưỡi lên đầu mà.
Sở Trần nhìn Vô Ưu, đột nhiên cầm giấy bút lên, lại bắt đầu viết, sau đó đưa cho Vô U’u, “Tờ giấy
này chắc chắn cô sẽ không vứt bỏ đâu.”
Sở Trần xoay người đi ra ngoài.
“Đồ ngốc.”


Bình luận

Truyện đang đọc