VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Thậm chí có một cường giả khí tức cảnh phái Bắc Đầu đã bị sát hại.

Một sơn cốc, vùng đất trống trải bên cạnh dòng suối, nơi nghỉ ngơi tạm thời của bốn tông cường giả.

“Đây là ngày thứ hai rồi.” Tông sư phái Bắc Đẩu, Mộ Dung Thần Hồng, giờ này khắc này, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, bất luận bọn họ đi tới đâu, ngẩng đầu đều là đại thụ cao ngất vô tận, khi bọn họ ý đồ muốn xông lên trên, mỗi một lần đều bị sức mạnh vồ hình áp chế xuống.

Đỏ là sức mạnh của trận pháp.

Cả tòa đảo cấm kỵ xung quanh, cũng là một tòa trận pháp, người bên ngoài không vào được, người bên trong cũng là bởi vì trận pháp ngán cách mà không ra được.

Nam Cung Quân khoanh chân ngồi.


Ngẩng đầu là đại thụ chọc trời, bốn phía là chướng khí sương mù dày đặc.

Mỗi một bước đi đều có trận pháp ràng buộc, muốn đi ra ngoài, khó có thể lên trời.

“Trạm lão đầu, ốc biền nhỏ còn chưa có động tĩnh sao?”

Đứng bên cạnh Nam Cung Quân là một vị lão giả râu bạc lông mày trắng, thoạt nhìn ánh mắt cỏ chút hung ác, trừng mắt nhìn xa xa, Chiến Long Đảo trận doanh, đệ nhắt cường giả Chiến Long Đảo, Trạm Đông Sơn.

Trạm Đông Sơn hừ lạnh: “Ninh lão quỷ, ngươi gắp cái gì? Nếu ngươi có bản lĩnh, liền cầm tiều ốc biền liên lạc với người bên ngoài.”

“A, một ốc biển nhỏ khác ở trong tay võ giả Chiến Long Đảo các ngươi, trước khi xuất phát còn đặc biệt dặn dò cách liên lạc, kết quả hiện tại không liên lạc được, ngươi còn có mặt mũi nổi giận?” Người này được xưng là Ninh lão tiên trong giới võ giả, lão tổ Ninh gia, cũng là một trong những sư phụ của Sở Trần.

“Không sai, Trạm Đông Sơn, đến tình trạng này, có phải ngươi có gì giấu diếm chúng ta không?” Mộ Dung Doanh Hồng cau mày.

Từng đạo ánh mắt nhìn qua.

Bao gồm cả các cao tăng đại sư ờ Đạt Ma Sơn, lúc này cũng không thể bình tĩnh.

Loại nơi tàm tối không ánh mặt trời này, mặc dù thỉnh thoáng sẽ xuất hiện một vài cơ duyên, đa số bọn họ đều

được lợi không nhỏ, đạt được không ít, nhưng nếu như đời này đều không thế đi ra ngoài, tất cả sẽ không cỏ ý nghĩa gì-

Trạm Đông So’n nhìn con ốc biển nhỏ trong tay, một lúc lâu sau, thở dài một hơi: “Nói thật, hiện tại ta cũng không biết bên ngoài là tình huống gì, nhưng mà….hơn một tháng trước, Trạm Hòe thông qua ốc biền nhỏ truyền tin tới, Chiến Long Đảo, gặp phải thế lực Thiên Ngoại Thiên tập kích, sau đó… không còn bất kỳ liên lạc nào nữa.”


Trạm Hòe, sư đệ cùa Trạm Đông Sơn, tông sư cấp bậc đình phong.

Bốn tông cường giả ai nấy đều ngồi không yên, nhao nhao đứng lên.

“Tin tức quan trọng như vậy, ngươi lại vẫn giấu diếm! Ngươi có ý định gì!”

“Điều đó có nghĩa là chúng ta sẽ mãi mãi không thể rời khỏi đây.”

“Chúng ta không có cách nào rời khỏi, nhưng Thiên Ngoại Thiên đã ra ngoài… giới võ giả…ai có thể ngăn cản được thế lực Thiên Ngoại Thiên trùng kích…”

Bốn tông cường giả, tồn tại đỉnh phong giới võ giả.

Nhưng giờ khắc này, vẻ mặt của bọn họ, đều đồng thời toát ra hoang mang…

Rừng rậm sương mù dày đặc tối tăm không ánh mặt trời, sau khi bốn tông cường giả phát ti3t phẫn nộ trong lòng, cả đám đều trầm mặc.

Giờ này khắc này bọn họ đều nhận rõ một sự thật, trong nội tâm bọn họ vẫn luôn giữ lại hy vọng rời khỏi cấm địa, tan vỡ.

Hôm nay không phải bọn họ vừa mới tiến vào cấm địa, bọn họ bị nhốt nơi này đã một thời gian rất dài, các loại cách đều đã thử qua, đều không có cách nào đi ra khỏi cấm địa,

cấm địa Thiên Ngoại Thiên, so với trong tưởng tượng của bọn họ càng thêm đáng sợ.

Không có cách nào ra ngoài.


Điều này có nghĩa là gì, tất cả mọi người biết.

Con ngươi Nam Cung Quân mỏ’ ra, nhìn đêm tối vô tận, tiêu sái nở nụ cười: “Trước khi mỗi người chúng ta tiến vào, không phải đều có chuẩn bị tâm lý này sao? Bây giờ chẳng qua là gặp phải tình huống xấu nhất mà thồi, ta không tin, vĩnh viễn không thể ra ngoài.”

Đôi mắt Nam Cung Quân toát ra kiên định.

Cồ tin chắc, nhất định có thể ra khỏi vùng cấm địa.

“Trong thiên hạ không có trận pháp kín không kẽ hở, càng không có trận pháp vĩnh viễn đã hình thành thì không thay đổi.” Thiên Tiêu tôn giả, mạch chủ Phù Mạch Cửu Huyền Môn sư huynh Thiên Bảo đạo sĩ nói: “Bản tôn vừa mới nhàn rỗi nhàm chán, tính cho mình một quẻ, quẻ tượng đại cát.”

Không ai để lời của Thiên Tiêu tôn giả ở trong lòng.

Dưới loại tình huống này, còn đại cát cái gì?

Ninh lão tiên đều liếc mắt về phía Thiên Tiêu tôn giả.

“Nói như vậy, hiện tại ốc biển nhỏ này, cỏ lẽ đã càn bản không còn bất kỳ tác dụng gì.” Một bên, đại sư Đạt Ma Sơn chậm rãi mở miệng nói: “Lực lượng của Thiên Ngoại Thiên phủ xuống Chiến Long Đảo, có thể tưởng tượng được, vận mệnh Chiến Long Đảo, hiện giờ ốc biển nhỏ có thể đã rơi vào trong tay Thiên Ngoại Thiên.”

Trạm Đông So’n nhìn thoáng qua ốc biển nhỏ trong tay, có loại cảm giác án không ngon, bỏ đi thì tiếc.


Bình luận

Truyện đang đọc