VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC

“Nói thật ra, năng lượng của Sở Trần vượt xa sự tưởng tượng của chúng ta.”


Tống Trường Thành cảm thán một tiếng, “Mấy ngày nay, ta có lúc không khỏi nghĩ, Tống Gia tòa miếu nhỏ của chúng ta làm sao có thể dung nạp được đại thần nhưSỞ Trần.Nếu một ngày Sở Trầnmuốn bãi bỏ cái danh xưngở rể này, chúng ta cũng không thể lảm cậu ta khó xử.”


Nghe đến đây, sắc mặt Tống Nhan đột nhiên tái nhợt.


“Nhan Nhan, ý ông nội, sẽ có một ngày, Sở Trần muốn đem con cưới hỏi đàng hoàng, mà không phải dùng thân phận ử rể, tiếp tục lưu lại Tống Gia.”


Tô Nguyệt thấy thần thái Tống Nhan có chút khác biệt, vội vàng giải thích.


Tống Nhan trong mắt chợt lóe một tia sáng, lẩm bẩm nói: “Anh ta biết sao?”


“Nói đến, cũng là cha có lỗi với con.”


Vẻ mặt Tống Thiên Dương thoáng hiện lên một tia áy náy, “Lúc trước không chỉ vội vàng kết hôn lúc con còn đang di học, hơn nữa còn vội vàng tồ chức hôn lễ…”


“Cha, đừng nói, lúc đó là con dồng ý.”


Tống Nhan vội vàng mở miệng, “Trương đạo trường cũng nói, nếu như không có Sờ Trần ở rể, Tống Gia mấy năm này cãn bản sống không nổi. Hơn nữa, cha vừa rồi không phải đã nói,Sở Trần .. bảy giờ không


phải rất tốt sao?’


sắc mặt Tống Nhan đỏ bừng.


“Đúng vậy, đừng nhắc tới chuyện quá khứ.” Tô Nguyệt nói, “Ta tin tưởng,Sở Trần người con rể này, nhất định sẽ cho Nhan Nhan một tương lai tốt đẹp. Đúng rồi, Nhan Nhan, con đả bao giờ hỏi qua, nhà Sở Trần ờ đâu? Lúc Sờ Trần bị đúng trúng bất tỉnh, trong đồ đạc cũng không có chứng minh thư, lúc lấy giấy đăng ký kết hôn thi lả …”


Tống Thiến Dương ho khan một tiếng, Tô Nguyệt đột nhiên dừng lại, không dám nói thêm gì nữa.


“Con không hỏi anh ắy.”


Tống Nhan lắc đầu.


‘Thật kỳ lạ, nếu gia thếsở Trầnhiền hách, trong năm năm qua, chúng ta đã kiểm tra tất cả các loại thông báo tìm người ở nhiều kênh khác nhau, cũng không có ai tìm kiếm Sở Trần.”


Tống Trường Thanh nói, “Nhưng nếu Sở Trần không có chút bối cảnh, một thân công phu quyền cước cậu ta học được từ


đâu? Mà lại, xét từ góc độ thương chiến với Hoàng Gia, Sở Trần có nhân mạch rất mạnh, thậm chí Ninh Gia đều cho cậu ta mặt mũi,bán lấy nhân tình.”


Trong mắt người của Tống Gia, danh tính của Sở Trần là một bí ẩn.


Thậm chí, trong mắt toàn bộ giới kinh doanh Thiền Thành, Sở Trần của ngày hôm nay dường như cũng vô cùng thần bí.


Không ai tin rằng Sờ Trần chỉ là một người con rể bình thường.


Một gian phòng khách sạn nào đó.


“Phía sau Sở Trần nhất định phải có thế lực chống đỡ, hỗ trợ hẳn thúc đẩy tất cả chuyện này.”


Diệp Thiếu Hoàng trầm giọng nói, “Nếu Hoàng Nhị gia muốn điều tra kỹ lưỡng Sở Trần, tôi sẵn sàng góp sức.”


‘Tôi cũng nguyện ý.”


Vinh Đông nghiến răng, từ khi hắn trêu


chọcSỞ Trằn, hắn cảm giác cho dù mình uống một ngụm nước lạnh cũng sẽ nghẹn chết, quá không may.


“Mặc dù đổ ước của Sờ Trần cùng ông nội tôi, hắn không có khả nãng thắng, nhưng mà, trước lúc này, tôi cũng muốn đáo víu nội tình Sờ Trần một chút, bời vì cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.”


Tiền Bộ Thiệutrầm trọng nói.


“Tốt!”


Một người đàn ông trung niên lạnh lùng gật đầu.


Người này chính là Hoàng Nhị gia Hoàng Gia, cha của Hoàng Ngọc Hằng, Hoàng Vũ.


Sau khi trờ về từ bệnh viện, Hoàng Vũ đã suy nghĩ về cách tìm ra điểm yếu của Sở Trần, giải pháp cuối cùng ông nghĩ đến là đoàn kết với những người có thù với Sờ Trần tạiThiền Thành này.

Bình luận

Truyện đang đọc