VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC

Cậu biết rất rõ ràng,Sở Trần tối hôm qua đã đưa ra ‘tiểu yêu cầu’ trước mặt Hoàng lão gia tử, việc này khẳng định đã sớm truyền khắp nhà họ Hoàng.

Bất quá, bây giờ trong tâm trí của Tống Thu tràn ngập những gì Sở Trần nói, anh ta muốn truyền thụ cho hắn bộ pháp trên mai hoa thung.

Trong trận đấu ngày hôm qua, Tống Thu đã tận mắt chứng kiến

sức mạnh lợi hại cùa Sở Trần,càng thêm đoán được, bộ pháp công phu của Sở Trần, cùng sở học hắn học tại Tinh Anh quyền quán có nhiều chỗ khác biệt.

Cậu nóng lòng muốn quay về học bộ pháp trên mai hoa thung của Sở Trần.

Rất nhanh, bảo vệ đi ra và đưa Tống Thu vào.

Biệt thự nhà họ Hoàng rất lớn, xung quanh không có mấy biệt thự như nhà họ Tống, mà là một trang viên cổ điển điển hình, tuy

rằng tối hôm qua Tống Thu đã đến nhưng chỉ vào một trong những khu vườn sau của biệt thự nhà họ Hoàng.

Bảo vệ đưa Tống Thu lên một tầng của đại sảnh.

“Hoàng lão gia tử đâu?”

Tống Thu hỏi.

Nhân viên bảo vệ mặt không chút cảm xúc, “Chờ một chút, lão gia tử đang họp.”

Tống Thu đi tới một bên ngồi xuống.

Một giờ trôi qua.

Đôi lông mày của Tống Thu không khỏi cau lại.

Từ khi bảo vệ đưa anh đến đây, không thấy ai cả, một cốc nước cũng không có.

Tống Thu lau mồ hôi lạnh, “Chẳng lẽ tối hôm qua lời anh rể nói đã xúc phạm đến nhà họ Hoàng.”

Tống Thu đứng dậy, bồn chồn đứng ngồi không yên.

Hắn lấy điện thoại di động ra

muốn gọi cho Sở Trần, nhưng vừa định gọi điện thoại, lại dừng lại. “Chờ một chút đi.”

Tống Thu nghĩ đến, hắn đã tự tin cam đoansẽ hoàn thành nhiệm vụ trước mặtSỜ Trần.

Giờ còn chưa gặp phải một điểm phiền phức, liền phải đi hướng anh rể báo cáo.

“Vì Hoàng lão gia tử đã đồng ý với anh rể trước mặt mọi người, ông ấy nhất định sẽ không thất hứa.”

Tống Thu chắc chắn về điều này,

“Có lẽ thế, chẳng qua là cảm thấy trong lòng có chút khó chịu thôi.”

Tống Thu nhìn thời gian và lại ngồi xuống.

Lại một giờ nữa trôi qua.

Đã tới gần trưa.

Ngay khi Tống Thu sắp không kìm được nữa thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

Tống Thu vô thức nâng vò rượu đứng lên.

Tuy nhiên, không phải Hoàng Giang Hồng từ bên ngoài bước vào mà là Hoàng Ngọc, cháu trai đích tôn của nhà họ Hoàng.

“Cậu thực sự xứng đáng là thành viên cùa đội chiến thắng, cậu thực sự có tính kiên nhẫn.”

Hoàng Ngọc mỉm cười bước tới, đi thẳng đến chiếc ghế ở phía trước đại sảnh rồi ngồi xuống, “Cậu tên là gì?”.

“Hoàng thiếu gia, tôi là Tống Thu.”

Tống Thu trả lời, “Anh rể nhờ tôi

mang rượu qua đưa cho Hoàng lão gia tử.”

“Rượu của Sở Trần… ”

Bình luận

Truyện đang đọc