VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Hoàng Ngọc Hằng vẫn nằm trên giường không dậy nổi, mà hắn, Hoàng Nhị gia được mọi người kính ngưỡng, giờ đã trở thành một người mang họ Hoàng.

Rất nhiều người đều ờ sau lưng chỉ trỏ, nếu như không phải Hoàng Ngọc Hằng ngang ngược càn rỡ, trêu chọc người không nên dây vào, Hoàng Gia sẽ không luân lạc tới tình cảnh như vậy.

Hoàng Vũ không có ý gì khác, hẳn chỉ muốn báo thù.

Khi Hoàng Vũ cố gắng liên lạc với Diệp Yên, người phụ nữ suýt trở thành con dâu của hắn, hắn nhận thấy mong muốn trả thù của Diệp Yên không hề nhỏ hơn hắn.

Diệp Yênđồng dạng hận không thể đemSỞ Trầnbăm thây vạn đoạn.

Sau khi cả hai hợp mưu, mục tiêu đầu tiên rơi vào Vĩnh Dạ.

Nếu họ oó thể mời cường giả từ Địa Hạ quyền quán đến để đối phó với Sờ Trần, hoặc thậm chí khiến Sở Trần trực tiếp biến mất khỏi thế giới này, dù trả bất kề giá nào, bọn họ cũng trả.


‘Đáp án’ của Vĩnh Dạ chính là người mà bọn họ đang tìm kiếm.

“Năm năm chín tháng, tổng giải thưởng đã tích lũy đã lên hơn mười triệu, ai mà không thèm muốn số tiền này?”
Hoàng Vũ nói, “Nhưng không ai có bản lĩnh lấy số tiền này từ ‘Đáp án’, đáng tiếc ta không
mang theo tiền, không thì ta có thể đặt cược 100 triệu cho ‘Đáp án.

Diệp Yên liếc nhìn Hoàng Vũ, rồi mắt cô nhìn lên lôi đài.

Một thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi, đeo chiếc mặt nạ màu đen lạnh lùng, từng bước bước lên lôi đài, mỗi bước đi đều kèm theo những tiếng hò hét.

“Đáp án!”
“Đáp án!”
Lương Xuyên cũng nhìn “đáp án” xuất hiện, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, cho dù đối phương còn chưa ra tay, nhưng động tác bạo ngược lộ ra trong cử chỉ của anh ta khiến cho một số người cảm thấy ngột ngạt.


“Xong, đổ xuống sông xuống biển rồi.”
Lương Xuyên không còn ôm hy vọng gì nữa, tự lẩm bẩm một mình, hắn đã nhìn thấy Sở Trần ở đối diện lôi đài, so với ‘Đáp án’, dáng vẻSỞ Trần nhẹ nhàng tao nhã, mặc một bộ đồ thoải mái, tạo cảm giác học giả đến nhầm trường quay.

“Liền như thế này?”
Người đàn ông bên cạnh Lương Xuyên cười ra vẻ tự tin, “Chắc chắn rồi.”
Những tiếng nói xung quanh dần dần im bặt, dù còn cách xa lôi đài mấy mét, nhưng mọi người đều háo hức trận chiến giữa cả hai.

“Gần đây càng ngày càng ít người khiêu chiến ‘Đáp án’, hy
vọng Sở Trần này có thể kiên trì lâu hơn một chút, để chúng ta chiêm ngưỡng thật tốt phong thái của ‘Đáp án’.”
“Ngươi cảm thấy có khả năng sao? Trong vòng năm phút, trận chiến chắc chắn sẽ kết thúc.”
Trên tầng hai, trong một gian phòng.

Vài người trung niên đang ngồi trên sô pha, ánh mắt của họ có thể nhln thấy tình hình của lôi đài qua cửa sỗ kính.

“Giang Tổng, anh cũng sẽ không nghĩ tới sau khi bàn khẩu mở ra, lại có người đặt cược cho Sờ Trần thang đi.”
Một người đàn ông trung niên mỉm cười nói, thần sắc mang theo vẻ trêu chọc, “Đây là con gái tới phá nhà của cha sao?”.


Bình luận

Truyện đang đọc