VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Sờ Trần nhìn Dương Tiểu cẩn, đột nhiên khẽ thở dài một hơị: “Hắn ở dưới tầng, tôi cùng hắn, còn có Tiêu tiểu thư cùng đi tìm cô.”
“Chị Lãng cũng tới sao?” Dương Tiểu Cẩn nghi hoặc: “Mọi người làm sao tìm được tôi, lúc tôi đi ra điện thoại di động không tìm được, bọn họ nói tình hình của chú tôi rất nguy hiểm, cho nên không cho tôi liên lạc với bất luận kẻ nào.

Đúng rồi, vừa rồi là âm thanh gì.”
Dương Tiểu cẩn trong đầu đầy nghi hoặc.

Sở Trần nhìn Dương Tiểu cẩn, nửa hồi, nói: “Trước khi cô xuống lầu, tồi muốn nói cho cô một chuyện.”
Dương Tiểu cẩn sửng sốt.

Sờ Trần tiếp tục mờ miệng: “Không sai biệt lắm 6 năm trước, trong quyền quán ngầm Vĩnh Dạ ở Dương Thành, có một cô gái đăng ký trở thành quyền sư, hơn

nữa tham gia lôi đài chiến, lúc cô ấy xuất hiện nguy hiểm, vừa vặn bị một người đàn ông nhìn thấy, ra tay cứu cô ấy.”
Sở Trần nói lại quá trình Ninh Tử Mặc nói với anh về quá trình hai người gặp nhau, biết nhau yêu nhau.

Dương Tiều cẩn cũng nghe rất nhập thần.

“Hai người thân phận hoàn toàn không hợp yêu nhau, tự nhiên gặp phải rất nhiều tiếng nói phản đối, sau đó, cô gái biến mất, mà người đàn ông thì ở lại Vĩnh Dạ, thời gian gần 6 năm, chưa từng đi được nửa bước, đang chờ đợi cô gái trở về.”
“Tại sao anh ta lại ngu ngốc như vậy?” Dương Tiểu cẩn vội vàng hỏi: “Cô gái kia đâu? Tại sao cô
gái biến mất? Cô ấy không phải rất yêu người đàn ông đó sao?”
“Người đàn ông cũng nghĩ không ra, mãi cho đến sau này mới biết được, cô gái bị người ta bắt đi, vẫn bị giam cầm, trí nhớ của cô gái cũng bị người khác dùng thủ đoạn đặc thù khóa lại, lợi dụng sức lực của kỳ môn Huyễn Thần Cổ, xây dựng cho cô gái một thế giới hoàn toàn hư ảo, cô gái cũng quên tên người con trai đó, quên đi quá khứ của mình, một mình ở trong một căn nhà, sống một cuộc sống tối tăm.”
Thân hình Dương Tiểu cẩn khẽ run rẩy.

Sở Trần sẽ không hơn nửa đêm vô duyên vô cớ tới tim cô kể chuyện xưa.

Thế giới hư cấu!
Căn nhà cô đơn!
Những ngày tháng tăm tối!
Môi Dương Tiểu cẩn run rẩy: “Cô gái kia… tên gì là gì?”
“Con trai tên là Ninh Tử Mặc, cô gái… Dương Tiểu cẩn.”

Thanh âm Sở Trần giống như sấm sét vang vọng trong đầu Dương Tiểu cẩn.

Thân thể Dương Tiểu cẩn lảo đảo lui về phía sau hai bước, ngã ngồi trên ghế, sắc mặt trắng bệch.

Cô không thể tin được tất cả những gì Sở Trần nói, bởi vì cô có ký ức của mình, cô là con gái của phủ thương họ Dương, gia đinh gặp biến cố lớn…
Đây đều là thế giới hư cấu?
“Không thể nào, không thể nào.” Dương Tiểu cẩn liều mạng lắc đầu.

“Nếu như không phải thật, cái tên Ninh Tử Mặc này, làm sao có thể làm cho cô rơi lệ?” Thanh âm Sờ Trần vang lên: “Ký ức có thể xóa không hết, nhưng có chút dung nhập vào trong xương cốt, trong máu, khắc cốt ghi tâm ký ức, là vĩnh viễn lưu lại trong thân thể, không cần hồi tưởng, hắn cũng ở đây.”
Dương Tiểu cẩn cắn chặt môi.

Lời Sỡ Trần nói quả thật làm cho cô khó có thể tiếp nhận, nhưng trong tiềm thức nói cho cô biết, lời nói của Sờ Trần là đáng tin tưởng.


“Có biết vì sao bọn họ lại dẫn cô đi không?” Sở Trần nói: “Bởi vì tôi tra được một ít sự tình, bọn họ sợ tôi tìm được cô, cho nên mới mang cô đi.

Ngôi nhà này đã được cướp từ một cặp vợ chồng già, bọn họ đều đang ở tầng 2.

Những thứ này nếu như cô còn chưa tin, cho tôi vài ngày, tôi có thề diệt trừ Huyễn Thần cồ trên người cô, để cô khôi phục trí nhớ trước kia.”
“Ngươi có thể khiến tôi khôi phục?”Dương Tiểu cẩn kích động.

“Cô là bị Huyễn Thần cồ khống chế trí nhớ, chỉ cần diệt trừ Huyễn Thần cổ là được rồi.” Sờ Trần nói: “Hiện tại chủ nhân Huyễn Thần cổ không ở Thiền thành, cho nên, tôi cỏ thể có đầy đủ chuẩn bị, diệt trừ Huyễn Thần Cổ trên người cô… cô tin tôi.”
Dương Tiểu cẩn trầm ngâm một lát, gật gật đầu: “Tôi tin anh.”.


Bình luận

Truyện đang đọc