*Chương có nội dung hình ảnh
Trong lòng của Diệp Yênchấn động, không thể tin được những gì Lạc Thư Hà nói.
Hồi lâu.
Diệp Yên tỉnh táo lại, nhìn về phía Lạc Thư Hà, “Đại sư huynh, dựa theo chuyện như vậy, đã mười mấy năm trôi qua, hiện tại Sờ Trần cũng chưa hẳn có thể chiến thắng đại sư huynh.Đại sư huynh đối với chuyện này ký ức khắc sâu như vậy, hôm nay nếu như có thể một lần đem Sở Trần đánh bại, đại sư huynh cũng là vượt qua một cái tâm ma.”
ở bên kia hành lang, vang lên tiếng kêu thảm thiết củaHoàng Ngọc Hằng.
Diệp Yên sắc mặt tái nhợt, gắt gao nắm chặt Lạc Thư Hà, đây là
cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của cô ấy, Diệp Yên ngẩng đầu nhìn Lạc Thư Hà, “Đại sư huynh, cầu xin huynh xuất thủ cửu Ngọc Hằng. . . Yên Nhi, nhất định sẽ, báo đáp đại sư huynhthật tốt.”
Diệp Yên cắn môi đỏ mọng nhìn Lạc Thư Hà.
Lạc Thư Hà dường như đột nhiên bị điện giật, đồng tử mờ to, thậm chí có cảm giácđột ngột nóng bừng bừng.
Một lúc lâu sau, Lạc Thư Hà hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi, “Được rồi, để vượt qua tâm
ma và lấy lại danh dự của phái Thanh Dương, Đại sư huynh hôm nay không thể đứng nhìn.”
Lạc Thư Hà xoay người di chuyển, hướng về hai người sư đệ kia đang chờ đợi, nói: “Đi thôi, để Sở Trầnbiết được thực lực của phái Thanh Dương.”
Đám người Lạc Thư Hàquay lại.
Hoàng Ngọc Hằng lăn lộn trên mặt đất, thần sắc đau khổ, đang khóc lóc kêu thảm.
“Sở Trần, ngươi đã làm gì Ngọc Hằng?”
Hoàng Giang Hồng tức giận gầm lên.
Sau ba cú đấm của Sở Trần, Hoàng Ngọc Hằngliền thành cái dạng này.
“Cái này gọi là… ba quyền vỡ xương.”
Sở Trần nói, “Không phải ta đã sớm nói rồi sao tasẽ ban thường choHoàng Ngọc Hằng ngồi xe lăn cả đời.”
“Ba quyền vỡ xương?”
Nhập mật khẩu: 1234
vào ô bên dưới tại trang web лhayho. čom để đọc tiếp.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập vietwriter.vn chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.