“Họ chỉ chặn chúng ta ở bên ngoài, phải chờ đợi.” Ánh mắt Sở Trần rơi vào trên người Lê Học Dân: “Trước tiên cởi trói cho hắn.”
Ninh Tử Mặc ngẩn ra: “Hắn đã bị Thi Cổ khống chế, vừa buông ra, sẽ phát điên muốn giết người.”
“Cổ của Vu Thằn Môn ờ trước mặt ta, giống như bò sát vậy.” Sở Trần thoải mái nói: “Cởi trói.”
Ninh Tử Mặc cởi dây thừng trói trẻn người Lê Học Dân ra, cơ hồ trong nháy mắt này, thân thể Lê Học Dân trực tiếp xụi lơ ngã xuống đất.
“Thương tích trên người hắn rất nặng, nếu không kịp điều trị, chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.” Sờ Trần kiểm tra một hồi, thần sắc ngưng trọng: “Nếu như muốn hắn sống sót, chúng ta nhất định phải phá vòng vây.”
“Lẽ đại ca hắn…” Ninh Tử Mặc trong lòng chấn động.
“Ngươi vừa rồi cũng nói, đây chỉ là bán thành phẩm của Thi cổ.” Sờ Trần nói: “Ninh Quân Hà hẳn là còn không cỏ nghiên cứu ra Thi Cổ thật sự, cho nên mới lựa chọn ờ thời điểm quan trọng này cũng mạo hiểm giao dịch, bán thành phẩm cùa Thi cổ này, khống chế người bị thương, giống như là người trước mắt này, hắn quả thật có vết tích bị Vu Cổ khống chế qua, nhưng hiện tại Vu Cổ đã không còn ở trên người hắn.”
Nghe vậy, Ninh Tử Mặc thờ phào nhẹ nhõm.
Điều này có nghĩa là, Lê Học Dân vẫn được cứu.
“Nhưng bên ngoài ít nhất hơn mười họng súng chỉ vào, chúng ta làm sao đi ra ngoài?” Giang Ánh Đào cũng lo lắng, cô không muốn nhìn thấy bất kỳ điều tra viên nào hy sinh, đồng thời trong lòng Giang Ánh Đào cũng âm thầm vui mừng, vừa rồi mình không có nổ súng với Lê Học Dân, nếu không, chính là cô tự tay giết Lê Học Dân.
“Làm sao đi ra ngoài?” Sở Trần đi về phía cửa nhà kho: “Đương nhiên là đi ra ngoài.”
Mấy người sửng sốt.
Sờ Trần đà đứng ở cửa nhà I
Không có tiếng súng.
“Đám lính đánh thuê Hắc Liêm này đại khái là một kẻ ngốc, cùng một sai lầm, vậy mà phạm phải hai lần.” Sỡ Trần cười tủm tỉm nhìn lính đánh thuê Hắc Liêm ngã xuống đất xung quanh, lập tức nói: “Tiểu Thu, Hoàng Phủ minh chủ, vất vả rồi.”
Tống Thu cười hắc hắc: “Thì ra cái gọi là lính đánh thuê, so với thực lực trong tường tượng cùa em còn yếu hơn a.”
“Súng trong tay đặc công của bọn họ, chúng ta ờ sau lưng đảnh lén, bọn họ ngay cả cơ hội nổ súng cũng không có, đương nhiên là trực tiếp ngã xuống.” vẫn là Hoàng Phủ Hòa Ngọc tương đối binh tĩnh.
“Không nên chậm trễ, đi thôi.”
Trần vung tay lên.
Đoàn người đi ra ngoài bến tàu.
Một đường thông hành không trở ngại, dĩ nhiên không có một người ngăn trờ.
“Thật kỳ lạ.” Giang Ánh Đào thần sắc nghi hoặc.
Ninh Tử Mặc cũng khó hiểu, vừa rồi Vu Thần Môn chù Ninh Quân Hà còn đang khống chế Lê Học Dân, nói rõ hắn quả thật còn ờ gần, hơn nữa rõ ràng muốn giết chết đám người mình, nhưng hiện tại, phảng phất như là một hồi sóng to gió lớn sắp nhấc lên chợt bình ổn, bình tĩnh đến quỷ dị, đáng sợ.
“Bọn họ sẽ không thật sự cho rằng dựa vào linh đánh thuê Hắc Liêm, có thể đối phó chủng ta
Ninh Tử Mặc nhíu mày: “Ninh Quân Hà là võ giả, không thể phạm phải phán đoán sai lầm như vậy.”
Sở Trần cũng có chút khó hiểu.
La Vân Đạo Tôn đang ẩn núp trong bóng tối, chờ đợi Vu Thằn Môn chủ xuất hiện.
Nhưng đối phương lại mặc cho bọn họ rò’i khỏi bến tàu Thiên Nghiệp.
Vốn tưởng rằng sẽ là một hồi đại chiến, lại là sấm to mưa nhỏ, thoáng cái biến mất vô ảnh.
Mấy người vừa mới đi ra khỏi bến tàu Thiên Nghiệp, phía trước đột nhiên sáng lên từng chùm đèn xe.
“Là tôi.” Giang Ánh Đào hô to r^Ế
tiếng.
“Tổ trưởng Giang.” Tư Đồ Tĩnh sải bước vọt tới.
Khuôn mặt Trần Chương Di lãnh đạm, cất bước tiến lên: “Tình huống bên trong như thế nào?”.