VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC

Trước đây hắn chưa bao giờ tự nhiên lại gắp thức ăn cho vào bát của mình.

Tống Nhan cũng không có phủi mặt mũi Sờ Trần, cô gắp lên miệng ăn, Sở Trầnvui vẻ cười lớn, liền xới cơm ăn.

Toàn bộ bàn ăn, chỉ có Sở Trầnăn đến quên trời quên đất.

Lập tức hắn chén ba bát cơm.

“Vận động một chút, quả thực là

rất đói.”

Sở Trầncảm thán.

Lâm Tín Bình khóe miệng co giật dữ dội.

Trong mắt tên này, làm ầm ĩ ở nhà họ Hoàng một trận như vậy, chỉ là vận động một chút thôi sao?

Bộp một tiếng.

Tống Vân đặt đũa lên, “Tôi ăn no

Lâm Tín Bình và những người

khác cũng lần lượt đứng lên.

Bữa cơm này bọn họ ăn không vào.

Lúc này, nhạc chuông điện thoại di động của Tống Trường Thanh đột nhiên vang lên.

Bước chân của mấy người cũng đột ngột dừng lại.

Lúc này, từng chi tiết nhỏ đều khiến thần kinh bọn họ phải căng thẳng.

Tống Trường Thanh bấm nghe điện thoại.

Một lúc sau, sắc mặt ông ta thay đổi.

Nội tâm mọi người đều như thắt lại.

Tất cả đều nhìn Tống Trường Thanh.

Sau khi Tống Trường Thanh cúp điện thoại, ông ta liếc nhìn thoáng quaSỞ Trần, thở nhẹ một hơi.

“Hoàng Dương ra tuyên bố, phong sát nhà họ Tống.”

Hoàng Dương tuyên bố phong sát Tống gia!

Tám chữ, chữ nào cũng như sấm, từng chữ đâm thằng vào tim gan.

Lâm Tín Bình và những người khác thậm chí còn như địa chấn, chân đứng không vững, tay vịn lấy bàn.

Cuộc trả thù của nhà họ Hoàng đến nhanh và bá đạo hơn so với bọn họ tưởng tượng, cách trả thù rất đơn giản và thô bạo.

Trực tiếp tuyên bố với tất cả các

mối quan hệ, muốn phong sát Tống Gia.

Hoàng Dương là con trai cả của lão gia tử nhà họ Hoàng.

Lời nói của ông ta đủ để đại biểu cho nhà họ Hoàng.

Tất cả mọi người đều khó hình dung được nhà họ Tống sẽ phải đối mặt với hoàn cảnh khó khăn nào sắp tới.

Không người nào dám vì nhà họ Tống mà đắc tội với nhà họ Hoàng.

Tống gia cùng Hoàng gia về cơ bản không thể so sánh.

Thậm chí, rất nhiều người vì để lấy lòng nhà họ Hoàng, sẵn sàng bỏ đá xuống giếng.

Một khoảnh khắc im lặng.

Tống Thiên Dương nhìn Sở Trần, nhẹ nhàng thở dài, “Nhà họ Hoàng thật sự có thể muốn làm gì thì làm.”

Trên đường trở về, Sở Trần còn nói nhà họ Hoàng sẽ không thể muốn làm gì thì làm, hành động này của Hoàng Dương như đánh

thẳng vào mặt của Sở Trần.

Tống Vân yếu ớt ngồi xuống, ánh mắt đột nhiên nhìn chằm chằm Sở Trần, giọng nói có chút sắc nhọn, “Sở Trần, cậu đã nghe rõ chưa? Cậu hiện tại hẳn là rất hài lòng đi, nhà họ Tống rốt cuộc cũng bị cậu hại thảm, đã vừa ý cậu chưa?”

“Chúng ta thật sự đã không để tâm đến những lời của Trương Đạo Trưởng.”

Bình luận

Truyện đang đọc