VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC



Trước sự ngạc nhiên của Sở Trần, Tống Thu không phải luyện sư tử mà là đang dựa vào mai hoa thung, vẻ mặt u ám, trong mắt tràn đầy tức giận, “Quá đáng.”
“Tiểu Thu.”
Tống Nhan hét lên một tiếng.
Tống Thu ngẩng đầu, đứng lên, vô cùng tức giận, “Là Bắc Quyền Triệu Sơn.

Hôm nay hắn thực sự lại làm một lần nữa, một hơi
thách đấu ba Võ quán lớn, đánh bại quán chủ của ba Võ quán này, và đánh hạ toàn bộ bảng hiệu Võ quán.”
“Bắc Quyền Triệu Sơn này thật sự không sợ gây phẫn nộ cho dư luận sao?”
Tống Nhan khẽ nhướng mày.
“Mỗi lần đánh bại một quán chủ Võ quán, hắn ta đều ném một câu, Nam quyền chính là rác rưởi.”
Tống Thu nghiến ráng, “Nếu không phải tất cả đều đang bận
rộn để chuẩn bị cho lễ khai trương của Kim Than Thành, làm sao hắn ta có thể tự tung tự tác như vậy.”
“Đơn phương độc mã, đi vào Thiền Thành, còn tuyên bố Nam Quyền chính là rác rưởi.”

Sở Trần cười, “Nếu không phải ngu ngốc thì chính là có dụng ý khác.”
Đồng tử của Tống Nhan hơi co lại, “Tiểu Thu, đã có ai tra ra được lai lịch củaBẳc Quyền Triệu Sơn này chưa?”
“Tra không được, hắn dường như từ dưới đất chui lên vậy.”
Tống Thu buột miệng, trong lòng đột nhiên thổn thức, “Không được, chờ sau khi lễ khai trương của Kim Than Thành kết thúc, tôi phải nghĩ biện pháp, tra rõ lai lịch người này.”
Màn đêm bao trùm thành phố Thiền Thành.
Trên con đường dài của Kim Than Thành, những lá cờ đầy màu sắc đang tung bay, pháo hoa rực rỡ bay trên bầu trời.
Đối với cộng đồng doanh nhân Thiền Thành, đêm nay được định sẵn là một đêm không ngủ.
Kim Than Thành, thuộc sở hữu của Đệ nhất hào môn gia tộc nhà họ Hoàng, được khai trương trùng với dịp sinh nhật lần thứ 80 của lão gia tử nhà họHoàng, điều này càng thu hút được nhiều sự
chú ý.
Một lôi đài cao hơn mười mét đã được dựng lên trong quảng trường, và ‘Thanh’ của cuộc đấu đã được treo lên ở điểm cao nhất của lôi đài.
Hoàng Ngọc Hải đứng trước võ đài, ngước lên nhìn xa, thần sắc toát ra vẻ mong chờ.
Hắn ta đã phải kìm nén sự sỉ nhục của mình khi phải quỳ gối ở quán bar Thiên Hào, chính là vì ngày mai.
Hoàng Tú Tú đi tới, dáng người
cô cao hơn Hoàng Ngọc Hải một cái đầu, “Ca ca, đã sắp xếp người đi đón đạo tôn.”
Hoàng Ngọc Hải hai mắt lóe lên tia sáng, ánh mắt không ngừng quan sát lôi đài đoạt Thanh, nội tâm rung động, trên võ đài một người múa sư tử nhanh chóng lao thẳng lên.
“Bác Thế Hùng thực sự xứng đáng là vua sư tử của Thiền Thành.”
Hoàng Tú Tú cũng ngẩng đầu lên, hai mắt nóng rực, “Đại lễ ngày mai, bác Thế Hùng nhất
định có thể chế ngự được bầy sư tử còn lại.”
“Mặc dù sẽ có hàng trăm con sư tử tranh đoạt trong trận chiến ngày mai, có thể tính kỹ cũng không có bao nhiêu người có thể so được với bác Thế Hùng.”
Hoàng Ngọc Hải mĩm cười, tâm tình vô cùng vui vẻ.Ngày mai, hắn không chỉ có thể báo thù Sờ Trần, mà là cũng nhờ cuộc thi múa sư tử đểkiếm lời một phen phát tài.

“Tú Tú, để ca kể cho em nghe một câu chuyện cười.

Hôm nay Hạ Bắcđã đặt cược một triệu và đội hắn đánh cược là nhà họ

Tống sẽ đoạt Thanh thành công.”
Hoàng Tú Tú trợn tròn mắt,không nhịn được hỏi, “Tống gia mời vị sư phó nào trợ trận?”
“Chỉ là một vài người trẻ tuổi.”
Hoàng Ngọc Hải cười lớn, “Anh quen biết Tiểu Bắc đã mấy năm, nhưng trước đó chưa từng nghĩ qua như vậy, Hạ Bắc có lòng yêu thích Long Dương, giờ lại say mêSỞ Trần, không ngại bỏ ra một triệu để lấy lòng Sở Trần.Anh đã cho người loan tin, sau đêm nay có lẽmọi người sẽ đều biết.BỘ
mặt của nhà họ Hạ đã bị Hạ Bắc làm cho mất hết, nhà họ Hạ vẫn muốn xông vào thị trường chế dược của thành phố Thiền Thànhbây giờ còn khóhơn leo lên trời.”
” Đây lại là cái tênSỞ Trần.”
Hoàng Tú Tú ngẩng đầu, nhìnqua lôi đài chỗ cao nhất ‘Thanh’, “Bức chư được chọn làm ‘Thanh’ cũng do Sở Trần viết, em ngược lại rất tò mò, hắn đến tột cùng là thần thánh phương nào.”
“Tống gia có truyền tin tức tới cho ta biết.”
Hoàng Ngọc Hải lộ ra một chút giễu cợt, “Bức chữ này của Sở Trần hoàn toàn không phải do hắn viết ra, mà là có người cho hắn.

Ngày mai, hắn lại bởi chuyện này mà mất hết mặt mũi.”
Phía trên lôi đài, sư tử nhảy lên thật cao, vượt qua chỗ cao nhất đường cong … mặt trời mọc bắt đầu dần mọc ở hướng Đông.
Nhà họ Tống.
Sở Trần và Tống Nhan cùng nhau bước vào đại sảnh, những người khác đã đợi từ sớm.
“Đi thôi.”
Tống Trường Thanh liếc nhìn Sở Trần trước khi mờ miệng.
Trước khi lên xe, Tống Thiên Dươngđã gọi lạiSỞ Trần, nhỏ giọng nói: “Cậu phải nhớ rằng nếu bức chữ của cậu thực sự được chọn là ‘Thanh’, cậu muôn ngàn lần không được cao điệu.


Dù sao, chung quy chữ không phải do cậu viết.”
Sở Trần gật đầu, “Tôi hiểu rồi, ba ba.”
Tống Thiên Dương còn muốn nói
gì đó, nhưng lại bị chữ ‘ba ba’ của Sở Trần ngăn lại.
Ông luôn cảm thấy hai chữ này đặc biệt chói tai khi nói ra từ miệng Sờ Trần.
Hừ một tiếng yếu ớt, Tống Thiên Dương lên xe ngay lập tức.
Một chiếc xe khác, gia đình Tống Mục Dương cũng đã chuẩn bị từ lâu.
“Con đã nhờ người điều tra kỹ càng, không có dấu vết của Trương Đạo Trưởngcòn xuất hiện ở Thiền Thành.”
Ngay khi Tống Khánh ưng bước lên xe, nhìn chằm chằm chiếc xe trước mặt, hắn trầm giọng nói, “Hôm nay là cái chết của Tống Thu.
“Khi Tống Thu chết, Tống Thiên Dương chắc chắn sẽ phát điên.”
Ánh mắt Tống Mục Dương lộ ra vẻ điên cuồng, hắn và Tống MụcDương đã chiến đấu cả đời, lần này nhất định phải thắng.


Bình luận

Truyện đang đọc