VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Sắc mặt của Hoàng Ngọc Hằng đột nhiên tái nhợt, âm thanh run rẩy, “Kiều tiền bối, không phải ngài nói… có thể trị khỏi sao?”
“Quả thật, có thể trị.” Kiều Thương Sinh cũng không giấu diếm, “Ta không dám trị.”
Sau đó, Kiều Thương Sinh quay người bước ra khỏi cửa.
Có thể trị, nhưng không dám trị?
Khuôn mặt Diệp Yên lập tức không còn chút máu. điều đó nghĩa là gì?
Ngay cả Dược Cốc trưởng lão cũng không dám đắc tội VỚÍSỜ Trần?
Kiều tiền bối chắc hẳn đã nhìn ra điều gì đó nên không dám hấp tấp chữa trị vết thương ờ chân cho Ngọc Hằng.
Diệp Yên xông lên ngăn lại Kiều Thương Sinh, đôi mắt đỏ hoe, “Kiều tiền bối, cầu xin ngài, hãy ra tay một lần cứuNgọc Hằng.”
“Kiều y sư, chỉ cần ngài hứa sẽ cứu Ngọc Hằng, muốn bao nhiêu thù lao đều có thể.”
Hoàng Vũ lo lắng.
Nguyên bản đã trông thấy hy vọng.
Nhưng đối phương lại nói không dám trị! Điều đó có nghĩa là gì?
Kiều Thương Sinh dừng bước,
nhẹ giọng nói: “Người đã từng đả thương cậu ấy, có từng nói rằng cả đời này cậu ấy sẽ không bao giờ đứng dậy được không?”
Trong lòngDiệp Yên run lên, giọng nói cũng run rẩy, “Đúng vậy.
“Cho nên, ta không dám trị.”
Kiều Thương Sinh nói, “Ta sẽ cho các người một lời khuyên, nếu như còn hy vọng hắn có thể đứng dậy, vậy thì chỉ có một cách, chính là cầu người đã đả thương hắn. Nếu không, không có người nào dám trị cho hắn.”
Kiều Thương Sinh đi ra ngoài.
Không có người nào dám trị cho hắn!
Không phải là không chữa trị được mà là … không dám! Giọng nói của Kiều Thương Sinh cứ vang lên trong tâm trí của đám người trong phòng.
Diệp Yêntoàn thân yếu ớt lùi lại hai bước.
“Tại sao lại có chuyện này?”
Diệp Yên tự hỏi.
Thân phận của Hoàng Ngọc Hằng là đệ tử của Thanh Dương Phái.
MàKiều Thương Sinhlại là trường lãoDược Cốc.
Với thân phận như vậy, ông ta thậm chí không dám chữa trị vết thương ở chân cho Hoàng Ngọc Hằng.
“Trong thiên hạ, thế lực Kỳ Môn mà ngày cả Dược Cốc cũng phải kiêng kị…” Hoàng Ngọc Hằng lầm bẩm một mình, đột nhiên, trong đầu chợt lóe lên vài chữ, một luồng hơi lạnh đột nhiên bao phủ
toàn thân,không tự chủ đượcgiật mình, “Chẳng lẽ … “Nhưng mà, Hoàng Ngọc Hằng lại nhanh chóng lắc đầu.
“Không thể!”
“Tuyệt đối không thể!”


Bình luận

Truyện đang đọc