VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC

Có lẽ chỉ có Sở Trần không coi bữa tiệc ở nhà họ Hoàng ra gì.

“Tiểu Thu, chị ba con mặc váy với đi giày cao gót nên không tiện lái xe, con đưa bọn họ tới nhé!”

Tô Nguyệt nói.

Tống Thusảng khoái đáp ứng, hắn bây giờ chỉ ước được ở bên cạnhSỞ Trầnthật lâu để học chút bản lãnh.

Theo suy nghĩ của Tống Thu, Sở Trần mạnh hơn các quán chủ của

các võ quán.

Dưới ánh mắt của rất nhiều kỳ vọng lớn lao chăm chú nhìn, chiếc xe từ từ lái ra khỏi nhà họ Tống.

Một đường đi tới Hoàng Phủ.

“Em nghe nói bữa tiệc đêm naytại Hoàng Phủ được tổ chức ở khu vườn sau của Dinh thự nhà họ Hoàng.”

Tống Thutrong khi lái xe, nói với đôi mắt khao khát, “Từ những bức ảnh em nhìn thấy trong nhóm bạn bè đăng lên, khu vườn

sau của Nhà họ Hoàng được trang trí rất xa hoa khí phái, những ngườitối nay có thể được dùng bữa ở đó phải là những người cực kỳ giàu có hoặc nổi tiếng.”

“Tiểu Thu, em cũng đã đến cùng, đợi lát nữa chúng ta cùng vào không phải được sao.”

Tống Thu hai mắt sáng lên, “Emcũng có thể đi sao?”

“Cậu là em trai của Nhan Nhan, có chỗ nào không thể đi?”

Sờ Trần cười, “Liền quyết định

vậy đi, tối nay cậu có thể đãng ảnh của chính mình.”

Tống Thu lại càng thêm kích động, “Cảm ơn anh rể.”

Tống Nhan liếc nhìn Sờ Trần một cái, im lặng không nói gì.

Tiệc mừng sinh nhật lần thứ 80 của Hoàng lão gia tử được tổ chức rất hoành tráng, trên con phố trước nhà họ Hoàng, rất nhiều cảnh sát giao thông đang giữ gìn trật tự.

Ba người Sở Trần xuất hiện lập tức thu hút sự chú ý của vô số

người.

“Sở Trần đến rồi, con rể nhà họ Tống hôm nay đã đánh bại liên tiếp nhiều sư vương và xuất sắc đoạt Thanh.”

“A! Tam tiểu thư nhà họ Tống quả thật nhan sắc tựa như tiên nữ.”

“Đứa con rề ngốc nghếch đã bị chê cười năm năm, bây giờ nhìn lại, hắn đã tát vào mặt bao nhiêu người rồi.”

Giữa những tiếng bàn tán, ba người Sở Trần đi về phía cửa Dinh thự nhà họ Hoàng.

Sở Trần ngạc nhiên, người đứng ở cửa lúc này vậy mà là một người quen cũ, Hoàng Ngọc Hải.

“Hoàng thiếu gia, ngài không phải là đang chờ tôiđể đón tiếp đặc biệt chứ?”

Sở Trần chủ động lên tiếng.

Hoàng Ngọc Hải mỉm cười và gật đầu, “Đúng vậy, tôi đang đợi cậu. Nhưng …”

Hoàng Ngọc Hải liếc nhìn Tống Thu, người đang đứng bên cạnh Sở Trần, “Bữa tiệc trong Dinh thự nhà họ Hoàng chỉ có khách mời

mới được tham gia, liền không thể … dìu già dắt trẻ tới được. Vị này bên cạnh cậu, vẫn là trở về đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc