VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Giữa trưa, đệ tử quyền quán không nhiều lắm, một chiếc xe từ từ dừng ở cửa Tinh Anh quyền quán.

Cửa xe mờ ra, một mái tốc vàng có vẻ đặc biệt chói mắt, lúc người đàn ông tóc vàng đi ra, trong xe còn truyền đến một đạo thanh âm: “Năm phút đồng hồ, may mắn.”
Người đản ông tóc vàng mỉm cười, cất bước đi vào Tình Anh quyền quán.

Bên trong xe, một người phụ nữ đeo kính nhìn điện thoại di động, tin tức xuất hiện trên điện thoại di động, Sở Trần, Ninh Tử Mặc, cùng với Hoàng Phủ Hòa Ngọc, đều ở Tống gia.

“Trước tiên giải quyết người này, sau đó bắt ba người còn lại, một
lưới bắt hết.

Người phụ nữ tự nói, con ngươi sát ý nồng đậm.

Sau khi hành động đêm qua thất bại, bọn họ không có rời khỏi Trung Quốc, mà là đi tới Dương Thành.

Bốn tính mạng này, chính là lúc bọn họ chứng minh với giới linh đánh thuê thực lực thật sự của lính đánh thuê Hắc Liêm.

“Cậu trước tiên học tốt 5 quyền của tân mười ba quyền Tinh Anh, qua vài ngày nữa tôi sẽ kiểm tra thành quả học tập của cậu.” Tống Thu khẩn cấp muốn trờ về, so với truyền dạy võ công cho Hùng Chấn Quang, hắn càng thêm khẩn cấp về nhà luyện tập Cửu Hưởng Quyền.

Tống Thu đi tới trước tủ khóa riêng của mình, mở tủ khóa ra.


Trước tiên lấy điện thoại di động ra, nhìn thoáng qua điện thoại di động, thế nhưng hơn mười cuộc điện thoại nhỡ, Tống Thu chấn động: “Anh rể sao lại vội vàng tlm ta như vậy…”
Tống Thu lập tức gọi lại.

Âm thanh bước chân nhẹ nhàng.

Người đàn ông tóc vàng xuất hiện phía sau Tống Thu, khóe miệng khẽ nhếch, nhẹ nhàng giơ tay lên, họng súng đen kịt mang theo tiêu âm: “Lưỡi liềm của Thượng Đế, ban cho ngươi.”
Trong nháy mắt người đàn ông tóc vàng nổ súng, cả người Tống Thu đột nhiên lăn một vòng trên mặt đat.

Bịch!
Tù trước mặt Tống Thu lúc trước, xuất hiện một cái lỗ đạn màu đen.

“Mẹ kiếp.” Tống Thu rống to, thân thể không dám dừng lại một chút, chạy về phía bên kia né tránh.

Bên trong tủ cùa hắn có một tấm gương, ngay khi Tống Thu vừa mới gọi điện thoại cho Sờ Trần, hắn vừa lúc nhìn thấy người đàn ông tóc vảng giơ súng đối diện với hắn… không chút do dự, cảm giác cực độ nguy hiềm kia bao phủ trong lòng.

Tống Thu tuy rằng có bùa hộ mệnh của Sở Trần cho, thế nhưng, ngăn được linh vật, nhưng không ngản được đạn.

Người đàn ông tóc vàng phản ứng cũng cực nhanh, sau khi
Tổng Thu tránh thoát, liên tục bắn thêm hai phát nữa.

Nếu không phải trong khoảng thời gian này liều mạng luyện tập Kỳ Lân bộ pháp, Tống Thu tuyệt đối tránh không thoát ba phát súng này.


Nhìn bóng dáng Tống Thu biến mất ở chỗ quẹo phía trước, ngưởi đàn ông tóc vảng sửng sốt một chút, thầm mắng một tiếng, sải bước đuổi theo.

“Đáng chết!”
Ngưò’i đàn ông tóc vàng phẫn nộ, dưới loại tình huống này, hắn cũng chưa từng bị thua.

Hắn xem qua tư liệu về mục tiêu này, chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi mà thôi.

Một thiếu niên Trung Quốc mười bảy tuổi lại có thể tránh thoát súng cùa hắn ờ khoảng cách gần như vậy, quả thực không thể tưởng tượng nổi.

Người đàn ông tóc vàng vọt tới Chỗ quạo, nhưng bóng dáng Tống Thu đã không còn nữa.

“Ra đây đi.”
“Ngươi trốn không thoát.”
“Ta đã thấy ngươi rồi, tiểu tử.”
Người đản ông tóc vảng cầm sủng tìm kiếm con mồi cửa mình.

Từng bước một.

Trong phòng thay quần áo, Tống Thu cảm giác được thanh âm bước chân càng ngày càng gân.

Hít một hơi thật sâu.

Tống Thu cố gắng làm cho tim minh ổn định lại, đối phương là sát thủ chuyên nghiệp, dám trực tiếp nồ súng trong trường hựp này, khiến Tống Thu nghĩ dến lính đánh thuê Hắc Liêm đêm qua.

Đây là thế lực nước ngoài duy nhất hắn từng tiếp xúc..


Bình luận

Truyện đang đọc