“Sở Trần cả gan dám buông lời tàn nhẫn, để cho chúng ta đến quán nhỏ Tinh La tìm, khẳng định là hắn có sức mạnh.” Vu Thanh trưởng lão càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng có một trận sợ hãi, trán toát ra mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, có thẻ chặt đứt liên lạc giữa Huyễn Thần cổ và môn chủ, thực lực đến tột cùng có khủng bố cỡ nào.
“Hít!” Vu Thanh tru’O’ng lão hít một hơi khí lạnh, trong lòng chấn
động: “ Quán nhỏ Tinh La có cao nhân trấn thủ!”
“Nhất định là vậy.” Vu Thần môn chủ nhíu mày.
Vậy quá đáng sợ rồi!
Thật lâu sau, Vu Thanh trưởng lão nhịn không được hỏi: “Môn chủ, chúng ta hiện tại làm như thế nào?”
“Một khắc ta khống chế Huyễn Thần Cổ cũng đã tương đương với nói cho bọn họ biết, ta tới rồi.” Môn chủ Vu Thần Môn trầm giọng nói: “Nhưng bọn họ vẫn có phương pháp ứng đối.
Nếu như chúng ta tùy tiện xông qua như vậy, chỉ sợ…chính giữa cái bẫy của đối phương.”
“Môn chủ anh minh.” Vu Thanh trưởng lão nói: “Tôi đề nghị trước
tiên tim một chỗ ở, sau đó nghĩ biện pháp thăm dò một chút tình hình của quán nhỏ Tinh La, sau đó bàn bạc kĩ hơn.”
Môn chủ Vu Thần Môn gật đầu: “Làm theo lời ngươi nói đi.
”
Vu Thanh trưởng lão trong lòng âm thầm vui mừng, may mắn môn chủ sớm thăm dò, nếu không, bọn họ xông qua như vậy, chỉ sự là tự chui đầu vào lưới.
“Nhưng, Huyễn Thần cổ tuyệt đối không thể vứt bỏ.” Môn chủ Vu Thần Môn nói: “Vu Thanh, đêm nay, ngươi thâm dò quán nhỏ Tinh La một chút.
”
Vu Thanh trưởng lão sắc mặt biến ảo một chút, có chút trắng bệch, tay chân đều thoáng cái lạnh như băng.
Đây là để cho hắn chọn đèn lồng trên nhà vệ sinh sao?
Một lúc lâu sau, cũng chỉ có thẻ nhận mệnh gật đầu.
Huyễn Thần cổ đối với môn chủ, đối với tầm quan trọng của Vu Thần Môn mà nói Vu Thanh trưởng lão rất rõ, hiện giờ người của Vu Thần Môn toàn bộ ở Thiền Thành, người có thẻ dạ thám quán nhỏ Tinh La chỉ có hai người, một là hắn, một là môn chủ.
Đây là một câu hỏi cho điểm, Vu Thanh trưởng lão có thề rất dễ dàng lựa chọn ra đáp án thật sự.
Mưa tạnh rồi.
Trước quán nhỏ Tinh La.
Dưa hấu dưới chân Tống Thu đã
bổ ra, tay cầm một miếng dưa hấu, sau khi cắn một miếng, ngẩng dầu nhìn phố cổ trống rỗng xa xa.
Tống Thu tưởng tượng ra một bức tranh…
Cuối làng, môn chủ Vu Thần Môn hắc bào phiêu phiêu, chân đạp đường đá lằy lội, khí thế hoàng hùng đi tới.
“Trò hay lập tức bắt đầu!” Tống Thu đại khái trong lòng tính toán một chút, cho dù đối phương từ sân bay tới, một tiếng rưỡi, cũng đủ để chạy tới quán nhỏ Tinh La.
Nhất là sau khi nhìn thấy Sờ Trần lợi dụng Quan Tâm trận cùng môn chủ Vu Thần Môn cách không đánh cược, Tống Thu trong lòng đối với chiến đấu sắp tới càng thêm chờ mong.
“Hừ, dám đên đâu với anh rê, quả thực chính là muốn chết a.” Tống Thu sớm đã là fan não tàn của Sở Trần, cho dù người tới là chí tôn giới võ giả, Tống Thu cũng sẽ cảm thấy, đây chính là mấy tiểu nhân máy móc, đến tặng đầu người cho anh rể.
Vì vậy, hắn mạnh dạn ăn dưa.
Một giờ trôi qua.
Trước quán nhỏ Tinh La, trên đất là vỏ dưa hấu.
Tống Thu mong mỏi chờ mong, sắp thành hòn vọng phu.
Nhưng con phố cổ này, ngay cả một bóng ma cũng không xuắt hiện qua.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Tống Thu vẻ mặt đều là dấu
chấm hỏi, khoảng cách anh rể dùng Quan Tâm trận chặt đứt liên hệ giữa Huyễn Thần cổ cùng với môn chủ Vu Thần Môn đã qua hơn hai giờ.
Môn chủ Vu Thần Môn còn chưa tới.
“Chẳng lẽ là kẹt xe?”.