VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC

Lý Trí Quân vẻ mặt khó hiểu.


Vệ Thu Cănnghi hoặc, đột nhiên chỉ vào hướng cửa, “Lại có người đi ra.”


Cửa nhà hát kịch.


Ngay khi Sở Trần và Tống Nhan bước ra, bọn họ đã bị nhân viên bảo vệ chặn lại và


yêu câu họ đi vê hai phía.


“Ta chính là người mà bọn họ đang chờ.”


Sở Trần cười nói.


Người bảo vệ sững sờ.


Hắn chỉ là nhận được tin tức, chấp hành nhiệm vụ duy trì trật tự, không nghĩ tới, đêm nay toàn những nhân vật tai to mặt lớn tụ tập chỗ này, thế nhưng mà, trước mắt người thanh niên này, khuôn mặt thoạt nhìn còn có vài phần tuấn mỹ, hơn nữa, hắn tựa hồ một chút cũng không sợ hãi.


Sau khi bảo vệ định thần lại, anh ta vội vàng lui sang một bên.


Bất kể người bên kia là ai, hắn, chỉ là một nhân viên bảo vệ, không có khả năng trêu chọc vào.


“Sở Trầnđã ra ngoài.”


“Hắn chính là Sở Trần!”


“Trông thật hiền lành nho nhã, không ngờ


phẩm hạnh bại hoại.


“Người bên cạnh hắn hẳn là vị tam tiểu thư Tống Gia. . Thật sự là cải thảo trắng bị heo đạp hư.”


Sở Trần mặc kệ những âm thanh ồn ào từ xa truyền đến trong tai, đi về phía đám người Tiêu Thiên Hà.


Tiêu Thiên Hà đứng lên.


Cùng lúc đó, những vị tông sư khác cũng lần lượt đứng lên.


Một số đệ tử phía sau bọn họ nhìn chằm chằm Sở Trần với ánh mắt sắc bén và thù địch.


“Anh rể.” Đúng lúc này, một đám người xông ra.


Sở Trần nhìn nghiêng, hơi kinh ngạc.


Hóa ra là nhóm đệ tử của Tinh Anh quyền quán do Tống Thu dẫn đầu.


“Sở sư phụ, chúng tôi tới đây giúp ngài trợ


trận.


Tôn Tiểu Nguyệt chạy tới, nhìn Sở Trầnvới ánh mắt ngưỡng mộ.


Mặc kệ người khác nói gì, Tôn Tiểu Nguyệt cũng không tin.


Thậm chí, trong quá trình đi đến Hải Tâm Sa, Tôn Tiểu Nguyệt đã chiến đấu ba trăm hiệp với đám người muốn bôi đenSỜ Trần trên một số diễn đàn trực tuyến.


“Đây là Sở Trần?”


Tiêu Thiên Hà liếc nhìn những người xung quanh Sở Trần, không khỏi chế nhạo, “Các người cho rằng sự tình tối nay có thể giải quyết với sự giúp đỡ của đám ô hợp này sao?”


Sở Trần nhìn qua rồi tiến lên hai bước, chắp tay và nói, “Vị này hẳn là Tiêu tông sư.”


“Cậu có vẻ rất hiểu về các tiền bối trong Liên Minh Tông Sư.”


Vệ Thu Căn chế nhạo, “Nhưng ta rất tiếc phải nói với cậu, bắt đầu từ tối nay, cậu đã hoàn toàn mất đi tư cách gia nhập Liên Minh Tông Sư Cửu Thành.”


Sở Trần nhìn Vệ Thu Căn,”ông lại là ai?”


Ánh mắt Lý Trí Quân lộ ra vẻ khinh thường, “Thật sự còn dám giả ngây giả dại, rõ ràng vẫn luôn liên hệ với Vệ tông sư một thời gian, vậy mà bây giờ tới nói một câu như vậy, uổng công Vệ Tông Sư coi trọng ngươi.”


“Vệ tông sư?” Sở Trần bừng tỉnh, “Vệ tông sư vẫn luôn là ngườimà ta sùng bái, mặc dùbụng dạ không tốt lắm nhưng vẫn có thể kiên trì luyện võ, trở thành tông sư, quả thực chính là người mẫu mực.”


Vẻ mặt của Vệ Thu Căntrầm xuống, đôi mắt của hắn lóe lên một tia lạnh lẽo, “Sở Trần, chuyện tối nay, ngươi phải giải thích vớiLiên Minh Tông Sư Cửu Thànhnhư thế nào.”

Bình luận

Truyện đang đọc