VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC



“Không phải anh cả hành động hồ đồ, mà là, có người ở sau lưngđãkhống chế anh cả.”
Vẻ mặt Tống Khánh Hạc vừa âm trầm vừa sợ hãi.
Vừa dứt lời, sắc mặt Tống Mục Dương liền biến đổi rõ rệt, “Lời con nói là thật sao?”
“Kỳ môn tướng thuật, có lá bùa Tiểu Nhân Thuật, ví dụ như con bái nhập Vu Thần Môn, liền có Hắc Vu Tiểu Nhân Thuật.”
Tống Khánh Hạc giọng nói run lên, “Chỉ có điều, chiêu thức của Hắc Vu Tiểu Nhân Thuật quá khó, con học ba nám cũng không học được!”
“Ý cùa con là vừa rồi Khánh Long cũng bị một chiêu thức Tiểu Nhân Thuật tương tự khống chế?”
Tống Mục Dương gắt gao siết chặt nắm đấm của hắn và nói: “Làm sao con chắc chắn rằng vị
đạo sĩ kia đã trở lại?”
“Bời vì, Tiểu Nhân Thuật cơ sờ là điều khiển động tác cơ thề của con người, nhưng vừa rồi ngay cả lời nói của anh cả cũng dễ dàng bị khống chế.”
Tống Khánh Hạc run lên nói: “Con tin rằng ỞThiền Thành, người duy nhất có thể làm được điều này là Trương Đạo trường, người đã ở nhà Tống Thiên Dương năm năm qua.

Bằng không, con làm sao mặc dù đã về nhà ba năm nhưng không dám động thủ như vậ.


Vị đạo trưởng kia tạo nghệ Kỳ môn tướng thuật
hơn con rất nhiều.”
“Đều là tại con”.
Tống Khánh Bằng buồn bực, “Nếu không phải tốinay con xuất hiện trước mặt Tống Nhan trước khi chúng ta khởi hành thìbọn họ sẽ không biết.”
“Hiện tại nói gì cũng vô dụng, về nhà trước, chúng ta tính kế lâu dài đi.”
Vẻ mặt Tống Mục Dương ảm đạm.
“Xem ra, vẫn là dùng biện pháp
của con để đối phó với bọn họ.”
Đôi mắt Tống Khánh ưng lóe lên sát ý, “Chỉ cần vị đạo trưởng kia vĩnh viễn biến mất, Tống Thiên Dương một nhà sẽ không còn gì uy hiếp nữa.”
Bóng đêm bao trùm xuống.
Sở Trần trở lại ven Tống hồ, dưới bóng trăng,múa sư tử nhảy nhót.
Sở Trần tâm trạng khá tốt, dừng lại thưởng thức.
“Trong số những người trẻ tuổi, thân thủ của Tống Thu khá là tốt.”
Sở Trần tự nhủ.
Khi Tống Thudừng lại nghỉ ngơi, cậu ta đi tới trước mặt Sở Trần, “Sờ Trần, tôi nghe nói đêm nay anh đã đi ra ngoài vài lần.”
Sở Trần liếc nhìn Tống Thu.
Tiền tiêu vặt một trăm nghìn kim tệ, chỉ đổi lấy một lần kêu là anh rể thôi sao, không có lần thứ hai đi.
“ừm, anh ra ngoài xem chuyện phiếm.” Sở Trần cười trả lời.
Tống Thu hai mắt sáng rực lên,
cậu ta lập tức hỏi: “Có chuyện gi sao?”
“Tống Khánh Bằng khoe khoang trước mặt tôi rằng chị dâu của anh ta, tiểu thư nhà họ Hoàng, sắc đẹp như tiên nữ.


Tôi nhịn không được đi khách sạn Hoàng Đình một chuyến để chiêm ngưỡng, không ngờ sự thật không như lời đồn.”
Sở Trần cười nói, “Tống Khánh Long ở trong khách sạn Hoàng Đình nói lời thô lỗ với cô tiểu thư nhà họ Hoàng, bị người ta đánh cho không bò dậy được.

Cuối cùng,Hoàng ngũ gia cùng con gái
liền tức giận bỏ.


Tống Thumiệng mở lớn thành hình chữ o.
Một lúc sau, cậu vội tỉnh táo lại, vô cùng hưng phấn, “Anh nói là thật sao?”
Sở Trần gật đầu, “Nếu cậu không tin, lúc nữa một nhà bọn họ trờ về liề biết à.”
“Hahaha!”
Tống Thu cười lớn, xoay người rời đi, “Tôi đi thông báo tin vui đã.”
Tại phòng khách của biệt thự gia chủ.
Tống Thiên Dương và những người khác đang ngồi uống trà để thảo luận xem nên làm gì tiếp theo sắp tới.

“Lễ khai trương Kim Than Thành là việc trọng đại nhất chúng ta cần quan tâm.”
Tống Thiên Dương nói, “Còn Dược phẩm Bắc Trần, Nhan Nhan hoàn toàn chịu trách nhiệm.

Tín Bình, Chu Kiếm, hai con sẽ là những người tham gia cùng ta trong khoảng thời gian này
nghiên cứu về tiến trình dự án hợp tác ba bên.”
Lâm Tín Bình gật đầu.
Vẻ mặt ai cũng lo lắng.
“Vào thời điểm này, Tống Mục Dương một nhà hẳn là đanggặp gỡ Hoàng ngũ gia.” Tống Vân cau mày.
Tống Thiên Dươnglòngbỗng chùng xuống.
Cho dù bọn họ có cố gắng làm việc chăm chỉ, vô luận như thế nào đi chăng nữa, nếu Tống Mục
Dương thật sự thông gia cùng Hoàng ngũ gia, thì thân phận Tống gia gia chủkhông thể nào cứu vãn nổi.


Bình luận

Truyện đang đọc