VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC

“Chẳng qua em hãy cứ yên tâm.”
Sở Trần dừng lại, tự tin cười, “Anh có thể ứng phó được.”
Tống Nhan đứng tại cửa phòng bệnh liếc mắt nhìn Sở Trần, thấy dáng vẻ Sở Trần quả thực tràn đầy tự tin, cô cũng không thèm nhắc tới chuyện này nữa.
Đầy cửa bước vào.
Kiều Thương Sinh ngay lúc này
vừa thu châm cho Mạc Nhàn.
Sở Trần đi vào, đầu tiên hắn nhìn sang Mạc Nhàn, so với mấy ngày trước, trạng thái của Mạc Nhàn đã tốt hơn rất nhiều, hiện tại đã có thể ngồi dậy nói chuyện.
“Đã vất vả.”
Sở Trần nói với Kiều Thương Sinh.
“Sở sư thúc.”
Kiều Thương Sinh đứng lên với vẻ mặt cung kính.
Một số người trong phòng bệnh đã quen với việc này.
Mặc dù tất cả đều không biết làm thế nào mà Sở Trần lại trở thành sư thúc của Lĩnh Nam Dược Cốc trưởng lão.
Mạc Vô Ưu ánh mắt nhìn Sở Trần, trong lòng không khỏi tỏa ra ánh sáng.
Theo quan điểm của Vô Ưu, thân phận lớn nhất của Sờ Trần chính là sư huynh của La Vân Đạo Tôn.
Đã hơn một lần Vô Ưu không khỏi muốn gọi Sở Trần là Sư tổ.
“Sở Trần, sự tình vào thứ bảy, tôi đã nghe Vô ưu nói qua, đến lúc đó, hãy để Vô ưu đi cùng với cậu đi.”
Mạc Nhàn chủ động nói.
Sở Trần khẽ giật mình, vừa định từ chối, Mạc Nhàn lại tiếp tục nói, “Mấy ngày nay thông qua Tinh Vân Lệnh, Vô ưu liên tiếp triệu tập mười mấy đệ tử của Tinh La Môn, đến lúc đó tất cả sẽ đi với cậu, giúp cậu trợ trận.”
Một vẻ nghiêm nghị hiện trên khuôn mặt của Mạc Nhàn, “Tôi biết thực lực của họ không thể giúp đỡ được cái gì, có điều, cả thành phố đang theo dõi sự kiện này, cậu đi một mình tới đó thì quá đơn độc, hãy để bọn họ giúp cậu trợ trận, về khí thế nhất định không thể thua.”
Vô Ưu cũng hiểu.
Hóa ra ông nội yêu cầu mình thông qua Tinh Vân Lệnh triệu tập đệ tử, lại là đề lập đội cổ động.
“Ta vốn là người không thích náo
nhiệt, đã vậy, thứ bảy này tôi sẽ ở đây để bồi tiếp Mạc lão huynh.”
Kiều Thương Sinh cười một tiếng.
Có Kiều Thương Sinh ờ đây, sự an toàn của Mạc Nhàn cũng không phải lo lắng.
Các đệ tử của Tinh La Môn đã tập hợp đông đủ, Sở Trần cũng không tiện cự tuyệt hảo ý của Mạc Nhàn.
Thứ bảy.
Trời trong gió nhẹ.
Thời gian Sở Trần dạy ở Tinh Anh Quyền Quán được ấn định vào lúc 4 giờ chiều.
Đối với các Tinh Anh quyền quán mà nói, nó còn hoành tráng hơn việc tổ chức một trận đấu lớn.
Ngay từ sáng sớm, tất cả mọi người trong quyền quán đều mặc trang phục luyện tập màu trắng chỉnh tề, tinh thần phấn chấn, chuẩn bị các hạng mục công việc.
Ngay lối vào của Tinh Anh Quyền Quán có một mảnh đất trống trải, một cái lều lớn được dựng lên
tạm thời, ở đó kê bàn ghế đặt trà bánh để giải khát, sự thật đã chứng minh cái lều lớn này có tác dụng cực lớn.
Từ giữa trưa, mọi người đã lần lượt kéo đến, hầu hết những người này không có thư mời, chỉ muốn đến tham gia náo nhiệt, những người này được an bài tại lều lớn, trà bánh được cung cấp đầy đù, Tinh Anh Quyền Quán cũng đã mời một số nữ tiếp viên đến phục vụ bưng bê trà bánh.
Đãi ngộ như vậy, rất khó để người ta có thể gây chuyện.
Những đệ tử của các quyền quán lớn tay cầm thư mời, lần lượt vào sân.
Những người ngồi dưới lều cắn hạt dưa nhìn chằm chằm vào tất cả những người đến.
“Các người đoán xem, Hắc Diệu Quyền Quán, sẽ có ai đến không?”
Đột nhiên một giọng nói vang lên.
“Ha ha, toàn bộ Thiền Thành đều biết Sở Trần đại náo Hoàng Gia, như chỗ không người, như là tát vào mặt Hoàng Gia vậy, nếu hôm
nay Hoàng Gia cử người đến, chắc chắn sẽ có trò hay để xem.”
“Ôi trời, thật sự vậy mà đến rồi!”
Nhiều người ở lều lớn nhao nhao đứng lên, ghé mắt nhìn sang.
Từng người một, nhịn không được hít vào ngụm khí lạnh.
Hoàng Gia thất tướng, bảy vị trụ cột của Hoàng Gia đều cùng đến.
Ánh mắt của nhiều người chợt hiện lên một tia điên cuồng, tim không khỏi đập dữ dội.
“Có nghĩa là … hôm nay chắc chắn có đại sự phát sinh!”
Hoàng Gia sẽ phản kích Sở Trần như thế nào?”
Hoàng Gia thất tướng xuất hiện, toàn trường trở lên náo loạn.
Đi theo Hoàng Gia thất tướng, còn có một số con cháu của Hoàng Gia, cũng như một vài gương mặt xa lạ.
Tổng cộng có 20 người.
Trong số các thư mời do Tinh Anh Quyền Quán phát ra, số
lượng lớn nhất là hai mươi tấm.

Bình luận

Truyện đang đọc