VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC

Tống Khánh Hạc ánh mắt dữ tợn,


“Tống Thu, tại buổi lễ Đoạt Thanh, lẽ ra mày phải chết đi.”


“Đã để ngươi thất vọng.”


Tống Thu đối mặt với Tống Khánh Hạc, không hề sợ hãi, đôi mắt của cậu thậm chí còn toát ra chiến ý.


“Đêm nay, mày nhất định sẽ không để cho tao phải thất vọng nữa.”


Tống Khánh Hạc đột nhiên cười man rợ, “Vì Sở Trần đã không dám ra mặt, vậy thì để hai người các ngươi nếm thử độc dược của


Vu Thần Môn chúng ta đi.”


Ngay khi Tống Khánh Hạc nói xong, bên cạnh Tống Thu và Mạc Vô ưu đột nhiên xuất hiện rất nhiều loại độc vật khác nhau.


Rắn độc, kiến độc, côn trùng độc, bọ cạp độc … Khi Tống Khánh Hạc đang nói chuyện với Tống Thu, một số đệ tử của Vu Thần Môn đã âm thầm thao túng những thứ độc vật này tới tiếp cận hai người họ.


Tiếng độc bò trên mặt đất truyền đến bên tai, Tống Thu ngẩng đầu quét một vòng, trong lòng không


khỏi kinh hãi.


Hình ảnh cái xác nằm trên mặt đất bị độc vật bò lên mà cậu vừa nhìn thấy bất giác hiện lên trong đầu.


Tống Thu sắc mặt lập tức tái nhợt.


Cơ thể vô ý thức run rẩy.


Tống Thu lùi lại hai bước, nhưng sau lưng truyền đến một hơi lạnh, cậu đột nhiên quay người lại, vài con rắn độc đang nhìn chằm chằm vào cậu.


Đám sát thủ đứng ở một bên nhìn cảnh này, cũng kinh hãi không kém, trong mắt lộ ra sự sợ hãi.


Trước khi trèo qua bức tường này, bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới lại có nhiều loại độc vật tập trung ở đây như thế này.


Một số sát thủ đã ngã xuống, bị trúng độc, bỏ mạng tại đây.


Một bộ phận sát thủ bắt đầu nhìn xung quanh.


Mắt lộ ra sát cơ.


Nếu Sở Trần thật sự ở đây, hắn nhất định sẽ không nhìn hai người này chết.


Chỉ cần Sở Trần xuất hiện, đám sát thủ này nhất định sẽ cùng nhau xông lên.


Tống Khánh Hạc nhìn bộ dạng khiếp sợ của Tống Thu, trong lòng dâng lên một niềm vui khó tả.


“Tống Thu, có bao giờ mày nghĩ rằng mình sẽ có ngày hôm nay không?”


“Mẹ tao bị gia đình mày hại chết,


nhưng lão già kia lại không đề cập qua, trong Tống Gia, nhà chúng tao luôn làm nhiều nhất, nhưng lại đạt được ít nhất, còn mày … mày chỉ là một tên học vài ba quyền pháp trong quyền quán, dựa vào cái gì, mọi nguồn lực của Tống Gia đều tập trung cho mày?”


“Mày sẽ không chết ngay lập tức, những độc vật này sẽ cắn từng thớ da thịt mày, cái loại cảm giác đó hẳn là vô cùng tuyệt vời.”


Tống Khánh Hạc cười có chút méo mó.


Nhìn vẻ mặt tái nhợt của Tống Thu, Tống Khánh Hạc càng thêm vui vẻ.


“Đừng căng thẳng, cậu đã quên Sờ Trần nói gì rồi sao?”


Giọng Mạc Vô ưu đột nhiên vang lên bên tai Tống Thu, “Mấy độc vật này không dám lại gần cậu đau, người lo lắng là tỏi mới đúng.”


Trên người Mạc Vô Ưu, không có túi thơm hộ thể.


Tống Thu đồng tử co rút lại, sau đó cậu mới phản ứng lại.


Cậu dần bình tĩnh lại một chút, ánh mắt quét qua, độc vật xung quanh có dấu hiệu hướng về phía Mạc Vô Ưu… “Cô có thể ứng phó sao?”


Tống Thu không khỏi thì thào.


Mạc Vô Ưu gật đầu.


Tống Thu lúc này yên tâm, nhìn chằm chằm Tống Khánh Hạc, “Mẹ ngươi chết như thế nào, không phải đã nói rõ rồi sao? Tại sao lại dùng lý do lớn như vậy để che đậy dã tâm hung ác của ngươi.”


“Ngươi đi chết đi!”


Tống Khánh Hạc gầm thét, gần như cùng lúc, hắn ta ra lệnh cho vài con rắn độc lao tới cắn xé Tống Thu.


Mấy con rắn độc lao về phía Tống Thu.


Trong lòng Tống Thu vô ý thức run lên.


Tuy nhiên, khi con rắn độc còn cách Tống Thu một mét, nó đột ngột dừng lại và lùi lại phía sau … nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt của Tống Khánh Hạc biến sắc.


Biểu hiện của các đệ tử Vu Thần Môn khác cũng biến ảo, sau đó họ liền điều khiển đám độc vật, phát động tấn công Tống Thu.


Không có con độc vật nào dám đến gần Tống Thu.


Bên kia, Mạc Vô ưu lấy ra một tấm linh phù sớm đã chuẩn bị sẵn trong tay, phù chú đọc lên, Linh phù lướt trên mặt đất.


Tiểu Linh Phù?”

Bình luận

Truyện đang đọc