VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Trời đã sáng.

Sáng só’m, trên núi Hoàng Sơn, rất nhiều du khách xông lên núi.

Sở Trần và Tống Nhan cũng đã tỉnh lại, đêm qua bọn họ không có ý định tu luyện, nhưng sáng sớm lại hứng thú, lúc mặt trời mọc, âm dương giao hợp, leo lên đỉnh núi, thực lực có chút tiến bộ.

Sở Trần cũng nhìn trên điện thoại hình ảnh khì đá đứng lên được một khách du lịch chụp lại.

“Nói như vâyk khỉ hầu đã tỉnh lại rồi sao?”

Tống Nhan nhìn hình ảnh trong điện thoại, không nhịn được nói: “Nỏ không phải tùy thời đều có thề đi lại chứ?”

Sở Trần trầm ngâm một hồi.


Đêm qua, anh cũng thử cùng linh hầu giao lưu.

Nhưng khi nguyên thần của anh kết thúc một đời của linh hầu, trong đầu anh tràn đầy bí mật giữa linh hầu và hai phiến đá, hơn nữa linh hầu cũng không cho sỏ’ Trần bất kỷ

phản ứng nào, Sở Trần cũng không biết tình huống cụ thề của linh hầu.

“Lại đi xem nó đi.”

Sở Trần nói: “Nếu như có thể được nó đáp lại là tốt nhất.”

Khi hai vợ chồng lại đến chỗ khỉ đá, nhóm chuyên gia đã có mặt rồi, ánh mắt của rất nhiều người rơi vào trên người sỏ’ Trần.

Hành động kỳ lạ của sỏ’ đại hiệp tối qua đã khiến bọn họ rất khỏ hiểu, không biết hôm nay Sở đại hiệp sẽ làm gì.

Đám đông ở phía xa cũng đang hô to Sở đại hiệp.

Sở Trần đi tới trước mặt khỉ đá.

“Tiền bối linh hầu.”

Nguyên thần của sỏ’ Trần lập tức thử khai thông với linh hầu.

Chì cần có thể khai thông với linh hầu, thì tất cả những nghi ngờ trong lòng anh về thời đại võ giả cổ cũng sẽ được giải đáp.

Đáng tiếc, sự tình cũng không thể theo ý nguyện.

Linh hầu cũng không phản ứng lại Sở Trần.


Vào lúc giữa trưa.

Số lượng du khách dần dần giảm bớt.

Trong thời đại bùng nổ thông tin này, sự nhiệt tình của người dân đối với những điều mới mẻ quá ngắn, hơn nữa, trên khắp đất nước đã xảy ra những sự kiện đột biến mới, nhưng khỉ đá Hoàng Sơn lại không có biến hóa mới, rất nhiều người đến đây đế lợi dụng sự hưng phấn rồi trở về trong thất vọng.

Lúc hoàng hồn.

Sau khi Sở Trần khai thông với linh hầu thất bại, cũng chỉ có thể lựa chọn rời đi.

Trước khi Sở Trần rời đi, nhóm chuyên gia đã hỏi ý kiến của Sở Trần, Sở Trần chỉ có thể bày tỏ, anh không phát hiện ra điều gì bất thường ờ khỉ đá.

Ngay cả sỏ’ đại hiệp cũng lên tiếng, sự hứng thú của khách du lịch càng lớn hơn.

Sau khi Sở Trần rời đi, không chỉ có một lượng lớn khách du lịch xuống núi, mà ngay cả nhóm chuyên gia cũng giải tán ho’n phân nừa.

Duy chỉ khỉ đá, vẫn nhìn về phía xa, nghìn nám không thay đổi.

Trên xe taxi, thần sắc Tống Nhan có chút ngẩn ngơ.

Sở Trần cũng chú ý đến, nắm tay Tống Nhan, cười nói: “Là nhở nhà sao?”

“Còn vài tiếng là đến nhà rồi.”

Lần này, Sở Trần và Tống Nhan không bay thằng đến thủ đồ, điểm đến của bọn họ chính là sân bay Bạch Vân Dương

Thành.


Đưa Tống Nhan về nhà mẹ đẻ một chuyến.

Tống Nhan lắc đầu, muốn nói lại thôi.

Cuối cùng cũng xuống taxi, trước khi hai người họ bước vào sảnh chờ sân bay, Tống Nhan thấy trước mặt không có ai, bèn nói: “Trước khi chúng ta đi, tiền bối linh hầu đã liên lạc với em.”

“Cái gì!”

Sở Trần sửng sốt, hoài nghi nhìn Tống Nhan, vội vàng hỏi: “Tiền bối linh hầu nói gì với em?”

“Ngay khi em vừa chuẩn bị xoay người rời đi, một giọng nói vang lên trong đầu em.”

Tống Nhan nói: “Tiền bối linh hầu nói, thấy em cỏ duyên, truyền cho em một thân pháp, sau đó, trong đầu em có thêm một thân pháp, gọi là… Linh Hầu Bách Biến.”

Tống Nhan sững sờ nói: “Tiền bối linh hầu cũng nói một câu, đa số công phu trên thể giới, đều không thể chạm đến thần thông, mà Linh Hầu Bách Biến, luyện đến tận cùng, liền có thề chạm đến thần thông.”

Một môn tuyệt học thời đại võ giả cồ có thể chạm đến thần thông.

Sở Trần xa thẳm Tống Nhan.

Anh ước ao, anh đố kị, anh đỏ mắt.


Bình luận

Truyện đang đọc