VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC

Cho dù hôm nay chịu bao nhiêu nhục nhã, hẳn cũng chỉ có thề nghiến răng nghiến lợi nuốt vào trong bụng.

Tống Thu cảm thấy toàn thân đau đớn dữ dội, ngay cả khóe miệng cũng có một vệt máu nhàn nhạt tràn ra.

Cậu chưa bao giờ thấy nhục nhã như vậy.

Cậu không biết là rượu hay là nước mắt trên khóe mắt, cắn chặt môi gật đầu, “Đúng vậy.”

Hoàng Ngọc bật cười, “Nếu làm

chuyện này sớm hơn, có lẽ cậu đã tránh được nỗi đau này. Tuy nhiên, đó cũng là điều tốt để những người trẻ tuổi nhớ lâu hơn.”

Hoàng Ngọc cầm lấy rượu đi trờ vào, hắn ước lượng cân nặng của vò rượu, tự nhủ: “Sờ Trần thật là quá hẹp hòi đi, đã đồng ý để ông nội uống rượu bảy ngày liền, mỗi ngày bảy lạng, thế nhưng chỉ đủ có ba ngày thôi.”

Hoàng Ngọc cũng không quay đầu lại, khoát khoát tay, “Tiễn khách.”

Hai tên bảo vệ lập tức buông tay, Tống Thu đột nhiên ngã quỵ xuống.

Thấy vậy, sắc mặt Hoàng Tú Tú hơi thay đổi, trong mắt hiện lên một tia không đành lòng, chỉ có thể nhẹ nhàng lắc đầu.

Cô biết rất rõ rằng với tính khí của Ngọc ca ca, hôm nay Tống Thu vẫn có thể bước ra ngoài đã làsự may mắn.

Bởi vì chuyện liên quan đến ông nội, Ngọc ca ca mới kiềm chế bản thân một chút, nếu không, cậu nhóc nhà họ Tống này hôm

nay nhất định sẽ nằm xuống đưa đi bệnh viện.

Tống Thu dừng một chút, sau đó chậm rãi đứng lên, đầu vẫn còn hơi choáng váng, một lúc sau, Tống Thu xoay người chậm rãi bước ra ngoài.

Hoàng Ngọc cầm vò rượu đi đến phòng làm việc của Hoàng Giang Hồng, gõ cửa rồi bước vào.

Hoàng Giang Hồng đang viết chữ.

Hoàng Ngọc nhìn lên, ở một vị trí nổi bật trong thư phòng, chữ của

Sở Trần đã được đóng khung treo lên.

Hoàng Đồ Bá Nghiệp trong lúc nói cười, không thắng nhân gian một cơn say.

Một tia đố kỵ lóe lên trong mắt Hoàng Ngọc.

Ông nội chưa bao giờ đánh giá cao một người trẻ tuổi như vậy, kể cả anh ta, cháu trai cả của nhà họ Hoàng, cũng chưa bao giờ được ông nội khen ngợi.

Làm sao Sở Trần có thể vượt lên trên tất cả những người trẻ tuổi ở

Thiền Thành và trở thành tuổi trẻ đệ nhất nhân ờ Thiền Thành.

“Ông ơi, rượu của Sở Trần đã đưa đến.”

Hoàng Ngọc nói.

Hoàng Giang Hồng dừng lại, lập tức để bút trong tay xuống, đi tới, cầm bình rượu lên, cân rượu bên trong, hơi nhíu mày, “Cái này số lượng khác với Sở Trần nói.”

“Ông nội, rượu này cũng thấp kém như vậy.”

Hoàng Ngọc khịt mũi, “Cháu thấy

Sở Trần đó, căn bản không thoải mái và hảo tâm chút nào.”

Bình luận

Truyện đang đọc