VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Triệu Thiên Hạo đã sớm điều tra qua, Sở Trằn chỉ là một võ giả tiếp cận Tiên Thiên, mà hắn đã sớm là Tiên Thiên võ giả, Triệu Thiên Hạo căn bản không để Sờ Trần ở trong mắt.

Thiên Sư thịnh yến, vốn nên là võ đài của sư phụ Triệu Phương Tuyền, lại bị tên gia hỏa vô danh nảy nhặt được, nghe nói còn là một con rể ở rể, trong lòng Triệu Thiên Hạo tự nhiên không phục.

“Ngươi xác định chứ?”SỜ Trần đột nhiên hỏi.

Đồng tử Triệu Thiên Hạo co rụt lại, lời đã buông xuống, hắn đương nhiên sẽ không lùi bước, lúc này hừ lạnh một tiếng: “Đối phó ngươi cỏn cần hai tay?”
“Vậy thì đến đi.” Sở Trần nhàn nhạt đáp lại một câu, trực tiếp nhảy về phía trước, rơi xuống bờ sông.

Đã sớm có không ít người ohú ý tới cảnh tượng bên này, sau khi Sờ Trần nhảy xuống bờ sông, mọi người càng thêm toát ra hứng thú thật lớn.

Tất cả mọi người đều biết quán quản Sư Vương của Sở Trần là nhặt được, nhưng mà, anh được quán quân cũng là sự thật, cho dù không phục, ngoại trừ ghen tị với vận khí của Sở Trần, vậy cũng không thể làm gì được.

Nhất là Sư Vương thua trận, tự nhiên mất hết mặt mũi tới tìm Sờ Trần gây phiền toái.


Người trẻ tuổi thì khác, tuổi trẻ khí thịnh, xung động một chút là
dễ hiểu.

“Đây chính là đuôi sư tử của Triệu Phương Tuyền ban ngày, đại đệ tử môn hạ Triệu Phương Tuyền, còn là Tiên Thiên võ giả.”
“Đừng quên Cuồng Sư Châu Phi Serp, hắn không phải cũng là Tiên Thiên võ giả, còn không phải bị Sở Trần một cước đá xuống lôi đai.”
“Đó chỉ là Serp khinh địch, nhất thời không chuẩn bị mà thôi.”
“Nhưng mà, Triệu Thiên Hạo tuyên bố muốn chấp Sử Trần một tay, thắng bại càng thêm khó lường.”
Triệu Thiên Hạo không luống cuống, lúc Sở Trần rơi xuống đất, cũng đã đi theo, nhảy xuống bờ sông.

“Một tay, không thể thắng ngươi sao?” Triệu Thiên Hạo khinh miệt nhln Sờ Trần: “Có muốn ta cho ngươi ba chiêu không?”
“Một lời đã định.” Sở Trần gật đầu.

Triệu Thiên Hạo khuôn mặt co giật một chút.

Đường đường là quán quân Sư Vương tranh bá, thật đúng là không biết xấu hổ.


Ngay cả chút cốt khí này cũng không có sao?
Triệu Thiên Hạo a một tiếng, chỉ có vậy sao? Phỏng chừng chờ đến khi bị mình đánh nằm sấp trên mặt đất, tuyệt đối sẽ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

“Đừng quên cá cược của chúng
tôi.” Triệu Thiên Hạo giương cao thanh âm, để cho tất cả mọi người có thể nghe thấy: “Bên thua, phài khỏa thân bơi tới đi lui trên sông Châu Giang.”
Sở Trần gật đầu.

Xung quanh vang lên một trận thanh âm xôn xao.

Một là quán quân Sư Vương tranh bá.

Một người là đại đệ tử môn hạ Sư vương Nam Mỹ Triệu Phương Tuyền tiếng tăm lừng lẫy, đại diện cho thể diện của Triệu Phương Tuyền.

Bất kỳ bên nào thua, đều sẽ mất hết mặt mũi.

“Khỏa thản bơi qua bơi lại trên sông Châu Giang, điều này đủ kích thích.”
“Ha ha ha, lần này, quán quân Sư Vương tranh bá, mất hết thề diện.

“Triệu Thiên Hạo thế nhưng tự tin như vậy, thật không hổ là đại đệ
tử của Triệu Phương Tuyền.”.


Bình luận

Truyện đang đọc