VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Sở Trần nhìn qua, Đại Tráng sư thúc vừa lúc đi về phía này.

Lời nói của Bảo đạo sĩ hạ xuống, Đại Tráng sư thúc lại xoay người trở về.

Hắn cũng muốn đột phá.

“Tiều Trần, mấy ngày kế tiếp ta vẫn phải bế quan, trước khi ra biển, chế tạo thêm một ít bùa.” Thiên Bảo đạo sĩ dặn dò Sở Trần vài câu, mang theo tâm tình sung sướng đi về phía Chu Đại Tráng bế quan, bọn họ cạnh tranh với nhau nhiều năm, hôm nay mình đột phá, đương nhiên phải háo hức một chút.

Giữa trưa, Sở Trần xuất phát, đi tới y quán Liễu gia.

Hôm nay là thứ Sáu.

Sau khi đến y quán Liễu gia, còn chưa đến thời gian bắt đầu nghĩa khám, Sở Trần dứt khoát đi tìm Liễu Như Nhạn, uống vài chén trà Bách Hoa Tiên.

Sau nhiều lần thử, Sở Trần phát hiện, trà Bách Hoa Tiên pha từ tay Liễu Như Nhạn,thơm hơn so với đám người Liễu Khai Hoành.


Chắc chắn không phải là ảo giác.

Nơi uống trà là trong đình nghỉ mát, một bên Liễu Mạn Mạn đang vẽ tranh, khoảng thời gian này, kỹ thuật vẽ tranh của Liễu Mạn Mạn cũng tăng vọt, trên cơ bản cô đã nắm giữ bút pháp Song Tiên Nhập Thần.

Sở Trần nhìn thoáng qua đàn cổ đặt bên cạnh, nhất thời ngứa ngáy, đi tới, mười ngón tay rơi vào trên dây đàn, rất nhanh, một khúc nhạc nhẹ nhàng du dương như mây trôi nước chảy vang lên…

Liễu Mạn Mạn bỗng nhiên dừng động tác trên tay, ngước mắt nhìn Sở Trần.

Sở Trần lúc đầu khiếp sợ cô, chính là biểu diễn cầm kỳ thư họa, chẳng qua, Liễu Mạn Mạn giờ phút này có loại cảm giác, kỹ năng đàn cùa Sở Trần, so với lúc trước tựa hồ lại có một sự khác biệt cực lớn, hai tay Sở Trần giống như bám vào ma pháp, khúc nhạc này nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng khi tiếng đàn lọt vào tai, Liễu Mạn Mạn rõ ràng có loại cảm giác lưỡi đao xẹt qua, tựa hồ… chì cần Sở Trần nguyện ý, trực tiếp có thể dùng tiếng đàn gạt bỏ cô.

Liễu Như Nhạn cũng nhìn Sở Trần: “Dừng lại đi, sát khí của ngươi quá nặng.”

Mỗi ngày đều muốn ra biền cứu sư phụ, sát khí đương nhiên nặng… sỏ’ Trần mỉm cười: “Liễu tỷ tỷ nói phải.”

Trong khoảng thời gian này hạng mục đặc huấn Chu Đại Tráng nhằm vào Sở Trần, chính là sát chiêu.

Các loại âm luật sát chiêu.

Sau khi ra biển, sắp phải đối mặt với cường giả Thiên Ngoại Thiên thần bí, Số’ Trần phải tàng cường sức chiến đấu của mình ở mức độ lớn nhất.

“Sở Trần, anh tới rồi!” Xa xa truyền đến thanh âm Liễu Thiên Thiên, bước nhanh đi tới, kích động vô cùng: “Tồi học xong Độc Vương Tâm Kinh phần giữa rồi.”

Liễu Thiên Thiên rời khỏi chòi nghỉ mát, trông mong nhìn Sở Trần: “Hai ngày trước tôi đã nói với cô qua. ”

“Tôi chuẩn bị xong rồi.” Sở Trần lấy sách đã chuẩn bị xong ra.

Liễu Thiên Thiên vội vàng tiếp nhận, đồng thời vội vàng nhìn thoáng qua, thỏ’ phào nhẹ nhõm.

Cái này không thành vấn đề.


Độc Vương Tâm Kinh, phần cuối.

Liễu Thiên Thiên trong lòng có chút kích động: “Tồi đi đọc

sách.

Nói xong xoay người rời đi, không mang theo chút lưu luyến.

Liễu Như Nhạn rót cho Sở Trần một chén trà: “Tình hình ngoài biển như thế nào?”

Sở Trần lắc đầu: “Cũng không rõ ràng.”

Nửa tháng nay, Cục đặc chiến phái người ra biển, nhưng rất khó tới gần địa bàn của thế lực ngoài biển, nhất là Chiến Long Đảo đã bị Thiên Ngoại Thiên chiếm lĩnh, về phần Thiên Ngoại Thiên thần bí, càng thêm khó tìm được.

Sở Trần cũng không biết vùng biển là tình huống gì.

óc biền nhỏ cũng không có bất kỳ động tĩnh gì.

“Có thời gian cụ thề ra biển không?” Liễu Như Nhạn hỏi.

Sờ Trần suy nghĩ một chút, Thiên Bảo sư thúc đột phá hẳn là đối với Đại Tráng sư thúc có tác dụng k1ch thích.

Ngày cưới của Ninh Tử Mặc và Dương Tiểu cẩn là ngày 9 tháng này.

“Đại khái là vào ngày 10 đi.” Sở Trần trả lời, hôm nay vừa vặn là ngày mùng 1, còn có thời gian 10 ngày.

“Ra biển?” Liễu Mạn Mạn tò mò dừng bút trong tay.

Liễu Như Nhạn nghiêng người nhìn về phía Liễu Mạn Mạn: “Mạn Mạn, ngươi phải chuẩn bị một chút.”


“Chuẩn bị cái gì?” Liễu Mạn Mạn sửng sốt.

Sở Trần cũng tò mò.

“Sở Trần, ta thay mặt Bách Hoa Cung chính thức gửi thư mời tới ngươi.” Liễu Như Nhạn mỉm cười nói: “Ba ngày sau, Bách Hoa Cung chính thức sắc phong Mạn Mạn làm tân thánh nữ.”

Đồng tử Liễu Mạn Mạn co rụt lại, vội vàng mở miệng: “Cô cô…”

“Đây là truyền thừa của Bách Hoa Cung.” Liễu Như Nhạn nhìn Liễu Mạn Mạn: “Mạn Mạn, những năm gần đây, các phương diện của ngươi phát triển cân bằng, tắt cả mọi người ở Bách Hoa Cung đều nhìn thấy, sắc phong ngươi là tân thánh nữ, trên dưới Bách Hoa Cung, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ dị nghị nào.”

Sở Trần nhìn Liễu Như Nhạn thật sâu.

Anh hiểu được dụng ý của Liễu Như Nhạn.

Trước khi ra biển, nhường ngôi vị thánh nữ của Bách Hoa Cung.

Cô đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất.

ở vùng biến không rõ, tùy thời có thế ngã xuống, một đi không trở lại.

“Chúc mừng cậu, Mạn Mạn.” Sở Trần mỉm cười: “Từ nay về sau, Bách Hoa Cung đồng thời có được hai vị thánh nữ.”

Liễu tỷ tỷ mặc dù có chuẩn bị tâm lý tồi tệ nhất, nhưng anh, tuyệt đối không đáp ứng.


Bình luận

Truyện đang đọc