Một lát sau, Ninh Quân Hà thu hồi cảm xúc, lấy điện thoại di động ra, nhận điện thoại của Ninh Quân Tiếu: “Anh, em chậm một bước.”
■’Không sao, quay về đi, kịch hay thật sự sắp bat đầu.” Ninh Quân cười nỏi: “Lý Chấn tuy răng là rnộitâi họa ngầm, nhưng không có khả năng lay động toàn bộ đại cục, kế tiếp, chúng ta ngồi hút một điếu thuốc, chờ xem kịch.”
Nghe vặy, Ninh Quân Hà sửng sốt, một lúc lâu sau, Ninh Quân Hà không khỏi thử một câu: “Anh, ý của anh là…”
“Sở Trần bên kia có La Vân Đạo Tôn, vậy trước tiên động Ninh Tử Mặc đi.” Ninh Quân Tiếu thanh âm vang lên: ‘Ta đã tung gạch nhử ngọc, chỉ nhìn một trận bão táp này của Thiền Thành, có thể hay không nhấc lên.”
Ninh Quân Hà lau vết máu khóe miệng, ngẩng đầu, lạì nhìn thoáng qua phía trước mắt, tâm mắt lạnh lùng nheo lại: “Thuận Thành? Đợi sau khi sự tình chấm dứt, ta sẽ cùng các người tính sỏ.”
Ninh Quân Hà xoay đầu xe, khẳn cấp chạy nhanh về phía Dương Thảnh.
Hấn vô cùng chở mong, ‘kịch hay’Ninh Quân Tiếu đề cập tới.
Anh hai nhất định sẽ không làm hắn thất vọng.
Hùng gia, phá cổ kết thúc.
Một nhà ba người Lý Chấn đã tỉnh lại, Lý Chấn một tay kéo vơ một tay kẻo Tiéu Thụ, đi tới trươc mạt Sở Tran, đột nhiên quỳ xuống.
“Cảm ơn ân công đã ban cho Chung lôi một sinh mệnh mới/
Vự Lỵ Chấn dập đầu khóc, cảm xúc kích dộng.
“Đại ân đại đức, kiếp này không quên.” Lý Chấn ngẩng đầu, hai mắt hắn cũng đỏ lêri, thanh ảm run rầy: “Những năm gần đây, tôi làm hét chuyện thương thiên hại lý, tội đáng muôn chết, tôi năm mơ cũng sợ báo ứng sẽ rơi vào trên người vợ con cửa tôi, Sở Trần, đa tạ cậu cho chúng tôi sinh mệnh mới.”
“Lý Chấn, việc ông làm, đều là bị ép bất đắc dĩ, bị Dung Huyết Tử Cổ khống chế, hiện tại chúng ta đạt được tự do, ông nhat định phái nói tắt cả những gì ông biết nói cho ân công.” Vợ Lý Chấn mở miệng.
Lý Chấn gật đầu, nhìn Sở TrầnTrầm giọng nói: “Những nam gàn đây Vu Thần Môn chủ mượn tay tôi.
iảm không ít chuyện, tôi sệ nói ra một chuyện không giữ lại, nhưng mà, rất nhiều chuyện Vụ Thần Môn chủ đều không có lộ diện, đều là tôi tự taỵ làm…” Lý Chấn nắm chật nắm tay, nếụ như muốn hòi tội, tội danh của hắn mới là lớn nhất, Vu Thần Môn chủ chỉ là mượn đaọ giết người, còn không gữi lại bất kỳ chứng cớ gì.
“Ông từ từ nói.” Sở Trần tin tường, Ninh Quân Hà cẩn thận hơn nữa, cũng không có khả năng trôi chảy, nhất định có cơ hội bắt được nhược điểm của hắn, nếu có bằng chửng thực chứng minh thân phận Ninh Quân Hà là Vu Thần Môn chủ hơn nữa liệt kê ra một loạt ác hành, dùng gia pháp Ninh gia tuyệt đối không dung tha Ninh Quân Hà.
Một khi Ninh Quân Hà ngã xuống, Ninh Quân Tiếu tương đương với gãy một bên cánh.
Tống Thu đã mang ghế đến, cố nén kích động đi ra ngoài mua hạt dưa.
“Chị dâu, chị đưa Tiểu Thụ ra ngoài chơi đi.” Sở Trần đột nhiên nói một câu.
Vợ Lý Chấn chần chờ một chút, gặt gật đầu, kẻo tay Lý Tiểu Thụ, đi ra ngoài.
“Cảm ơn cậu.” Lý Chấn thần sắc cảm kích nói một tiếng.
Những năm gần đây hắn làm việc đều là dưới sự khống chế của Dung Huyết Tử cổ, mặc du không phải ý định của hắn nhưng những chuyện náy han Chung quy không muốn bị vợ con của mình nghe thầy.
Những người cha muốn giữ hình ảnh tuyệt vời trước mặt con cái cùa họ.
nếp theo, Lý Chấn nói ra hết chuyện này đến chuyện khác.
Hắn cũng giống như một thanh đao trong bóng tối của Ninh Quân Hà, ngoài mặt không làm được chuyện, liền do Lý Chấn đi làm.
“Vu Thần Môn chù này, vì đạt đưp’c mục đích, không từ thủ đoạn.” Húng Nhạc nghe cũng nhịn không được nổi giận, mở to đôi mắt, phẫn nộ nói: “Quả thực chinh là một ác tặc táng tận lương tâm, nếu hắn ở trước mặt ta, lão Hùng ta khẳng định một cái tát đập nát hắn.”
“Ta cũng phải đế cho hắn nem thử tư VI Phách Đạo quyền ”
Hùng Chấn Quang tức giận nói.
“ửm.” Sở Trần gật đầu: “Ta biết thân phận Vu Thần Môn chủ.”
Sở thiếu cậu nói xem, hắn là ai? Hùng Nhạc ma quyền xoa tay, phảng phat đã không kiềm chế được đại đao của mình.
“Hắn họ Ninh, tên lả Quân Hà.” Sở Trần nói, “Hẳn là rất dễ dàng tra được cái tên này.”
Miệng Hùng Nhạc há to.
Hùng Chấn Quang cả người run ‘ rẩy.
Thật lâu sau.
Nhạc quay đầu nhìn Hùng Chấn Quang: “Con trai, vừa rồi con tìm la có việc sao?”
“Cha, chúng ta trước tiên không quấy rầy Sở sư phụ, đi ra ngoài noi đi’” Phản ứng của Hùng Chần Quang cũng rất nhanh.
Hai cha con bò chạý.
Ninh gia, Ninh Quân Hà!
Đây đâu phải là tồn tại mà bọn họ có thể chọc được.
Thần tiên đánh nhau, phàm nhân né tránh.
Cha con Hùng Nhạc vô cùng thức thời ỉựa chọn rời đi.
“Hắc Vu phái, phần lớn phân bố ở vùng Kiềm tỉnh, nủi cao rừng rậm, người dân nơi này tiếp xúc với rắn xà trùng kiến, lâu ngày, liền nuôi ra cổ trùng, sáng tạo ra cỏ thuật.1’
Lý Chấn tiếp tục nói:
“Vu Thằn Môn là một nhánh quan
trọng của phái Hắc Vu.
ở sâu trong một ngọn núi ở Kiềm Nam, còn có một khu cấm địa, trong cam địa có không ít cổ trụng^ cường đại, nhưng mả, bất đầu từ Ninh Quân Hà đọt nhiên trở ^ thành Vu Thần Môn chủ, khu cấm địa kia, cũng trử thảnh phòng thí nghiệm cùa Ninh Quân Hà.”
“Phòng thí nghiệm?” Sở Trần nhíu mày.
“Lấy máu huyết cùa người sống, luyện một loại Thi cổ.” Lý Chấn trầm giọng nói: “Luyện tinh huyết của ngưỏi sống thành cổ, đánh vảo trong cơ thể ngưò’i chết, sẽ làm cho người vốn đã chết nằm cứng đơ, hơn nửa lực lớn vô cùng, không sợ đau đớn.
Tôi từng nghe hắn nói qua, nghiên cưu Thi Co đã gan như hoàn
mỹ.’.