VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Cửu Huyền môn, đại diện cho kỳ môn đỉnh phong.

Khi Sờ Trần xuất ra lệnh bài khắc hai chữ ‘Cửu Huyền’, Vu Thần Môn chủ trong nháy mắt hiểu được.

Khó trách người này trác tuyệt bất phàm như vậy, có thể phá Huyễn Thần cổ, thì ra dĩ nhiên xuất phát từ Cửu Huyền Môn.

Vu Thần Môn chủ hai tay không ngừng run rẩy.

Cửu Huyền Môn.

Đương kim thiên hạ, người duy nhất có khả năng cứu được hắn, chỉ sợ cũng chỉ có Cửu Huyền Môn.

Thật lâu sau, Vu Thần Môn chủ hít sâu một hơi, chậm rải mở
miệng nói: MKỳ thật, tôi cũng không phải Vu Thần Môn chù.”

Lời vừa dứt, mấy người ở đây không khỏi cả kinh.

“Ông không phải?” Tống Thu nhướng mày: “Vậy ông là ai, vì sao phải giả mạo Vu Thần Môn chủ?”
‘Tôi tên thật là Lý Chấn, là một đệ tử bình thường của Vu Thần Môn.” Vu Thần Môn giả chủ Lý Chấn lẩm bẩm nói: “Bởi vì ờ phương diện cổ thuật cho thấy thiên phú, về sau được môn chủ nhận làm đệ tử thân truyền, tôi vốn tường rằng, dó là bước ngoặt trên con đường đi tới võ giả đỉnh phong của tôi, không biết, ngày đó, là điểm khởi đầu rơi xuống vực sâu của tôi.”
“Môn chủ dốc lòng bồi dưỡng tôi,
truyền cồ thuật, võ công cho tôi.” Thanh âm Lý Chấn phát run: “Tử Mâu Dung Huyết cổ kia, cũng trong khoảng thòi gian đó ký sinh trong cơ thể tôi, tôi ngay từ đầu không biết chính là, vợ con của tôi, trên người cũng có Tử Mằu Dung Huyết cổ.”
“Tôi chưa từng thấy qua môn chủ bộ có bộ dạng gì, mỗi một lằn hắn xuất hiện, đều là đeo mặt nạ Thanh Lang.”
“Về sau, môn chủ lựa chọn tôi, khi thế thân của hắn, lúc hắn không có ở đây, tôi liền đeo mặt nạ Thanh Lang, thay thế hắn quản lý Vu Thần Môn.”
“Về Dương Tỉểu cẩn, là đại khái hơn 5 năm trước, môn chù hạ mệnh lệnh cho tôi, bảo tôi mang theo Huyễn Thần cổ đến Dương Thành, hạ cổ với Dương Tiểu
cẩn.

Lần đầu tiên tôi đến Dương Thành, người đầu tiên tiếp xúc với tôi, là một người trung niên tên là Ninh Cốc Nham.”
Nghe thấy cái tên này, Sờ Trần theo bản năng ngẩng đầu, nhìn về phía Ninh Tử Mặc.


Họ Ninh.

Ninh Tử Mặc khuôn mặt âm trầm vài phần: “Tiếp tục nói.”
“Ninh Cốc Nham dẫn tôi đến quyền quán Vĩnh Dạ dưới tòa nhà Quang Minh, lúc ấy có một cao cấp Vĩnh Dạ tiếp đãi chúng tôi, hơn nữa còn mời Dương Tiểu Cần tới trong phòng khách quý…” Ngữ khí Lý Chấn dừng lại, lập tức nói: “Lúc ấy người ra tay phế bỏ Dương Tiểu cẩn, là vị cao cấp Vĩnh Dạ kia.”
“Tên hắn là gì?” Nắm đấm của Ninh Tử Mặc đột nhiên nắm chặt.

Lý Chấn suy nghĩ một hồi, thấp giọng nói: “Lúc Ninh Cốc Nham
giới thiệu, nói tà quản lý Trương.”
Đôi mắt Ninh Từ Mặc hiện lên quang mang lãnh lệ.

Hắn ờ Vĩnh Dạ thời gian dài như vậy, đối với Vĩnh Dạ tự nhiên có một chút hiểu biết.

Trong số quản lý của Vĩnh Dạ, có ba, năm người họ Trương.

“Nếu như để cho ông nhìn thấy bọn họ, có thể nhận ra bọn họ không?” Ninh Tử Mặc chậm rãi buông chủy thủ trong tay xuống, hắn cũng không có tha thứ cho Vu Thần Môn chù giả mạo trưởc mắt này, nhưng đối phương chỉ là một kẻ bị giật dây mà thôi, năm đó người thương tồn Dương Tiểu Cẩn, Ninh Tử Mặc cũng không muốn buông tha.

Lý Chần gật đầu..


Bình luận

Truyện đang đọc