VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC

Một tiếng nồ ầm ầm không ngừng vang lên.


Hoàng Ngủ Hòa Ngọc thực sự đã toàn lực ứng phó.


Lực lượng Thất Hưởng vang lên liên tục, chấn động màng nhĩ.


Bang! Bang! Bang! Bang! Bang! Bang! Bang! Bang! Âm thanh cuối cùng làm chấn động trái tim của tất cả mọi người.


Từng người một đều bị sốc.


Lực quyền Bát Hưởng?


Nhưng thứ mà Hoàng Phủ minh chủthi triển rõ ràng là Thất Hưởng Quyền.


Thất Hưởng đã là cực hạn của Hoàng Phủ


mỉnh chủ!


Xoát xoát xoát! Mọi người như nghĩ ra cái gì đó, đột nhiên nhìn chằm chằm Sở Trần.


Quyền pháp thi triển của Sở Trầncó nét tương tự như quyền pháp của Hoảng Phủ minh chủ.


Không phải là … Oanh! Vụ va chạm này giữa Sở Trần và Hoàng Ngủ Hòa Ngọc!


Hai chân của Sở Trần như mọc rễ, bất động không di chuyển, trong khi thân thể Hoàng Ngủ Hòa Ngọc bay ra ngoải vài mét, lảo đảo rơi xuống đất, lủi lại mấy bước rồi mới ổn định lại.


Hoàng Ngủ Hòa Ngọc đột nhiên ngẩng đàu nhìn Sở Trần, ánh mắt kinh ngạc.


Thát Hưởng Quyền.


Hoàng Ngủ Hòa Ngọc luôn nghĩ rằng Thất Hưởng đã là cực hạn.


Nhưng Bát Hưởng mà Sở Trằn thề hiện khiến Hoàng Ngủ Hòa Ngọc cảm thấy rằng Thất Hưởng Quyền của ông ta còn xa mới


luyện tới đỉnh cao.


Giờ khắc này, trong đầu Hoàng Ngủ Hòa Ngọc toát ra một suy nghĩ … ông ta muốn báiSỞ Trần lảm thầy của mình.


Toàn bộ luyện võ trường rơi vào im lặng chết chóc.


Tất cả đều hóa đá.


Bao quát cả Hoàng Ngủ Hòa Ngọc.


Ông ta mặc dù thưởng thức thực lực của Sở Trần, nhưng từ đầu đến cuối đều có lòng tin có thể đánh bại Sở Trần.


Nhưng bây giờ, ông ta lần đầu tiên bị Sở Trần đánh lui.


“Bát Hường…” Hoàng Ngủ Hòa Ngọc nhìn Sở Trần, trong ánh mắt có chút khao khát, “Cậu làm thế nào lại lảm được?”


Hoàng Ngủ Hòa Ngọc đã luyệnThất Hưởng Quyền mấy chục năm, cũng đemuy lực Thất Hưởng Quyềnphát huy tới đỉnh phong, nhưng ông ta chưa từng nghĩ tói uy


lực một quyền có thề huy động Bát Hường, nếu đột phá được như vậy có thể nhân đôi thực lực của bản thân.


Sở Trần không trực tiếp trả lời câu hỏi của Hoàng Ngủ Hòa Ngọc, “Hoàng Phủ minh chủ, mời lên.”


Mặc dù Hoàng Ngủ Hòa Ngọc đã bị đầy lùi, nhưng vẫn còn chưa thua.


Trận chiến này vẫn chưa kết thúc.


Lúc này, Vệ Thu Căn và những người khác cũng có phản ứng.


“Không sai, vẫn chưa kết thúc, có lẽ Hoàng Phủ minh chủ chỉ sơ suất nhất thời nên đã bị Sở Trần đánh lui mấy bước.”


“Bát Hưởng thì sao chứ? Công phu không phải chỉ dựa vảo tiếng vang nhiều, cũng không phải mỗi một loại công phu đều gọi là Thất Hưởng Quyền, nói không chừng Bát Hưởng này của Sở Trằn chỉ là để phô trương thanh thế thôi.”


Bát đại tông sư đương nhiên không muôn


Sở Trần đánh bại Hoàng Ngủ Hòa Ngọc.


Đặc biệt là Vệ Thu Căn.


Sở Trầnlà tông sư đỉnh phong đã đầy đủ khủng bố, bây giờ xem ra, thực lực của Sở Trần đã vượt qua cấp bậc tông sư, đứng trong hảng ngũ ám kình tông sư.


Đơn giản … yêu nghiệt! Hoàng Ngủ Hòa Ngọc liếc nhìn Sở Trần,sau đó ra tay một lần nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc