VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Nghe vậy, trong lòng Chung Định Anh rung lên, nhìn Sở Trằn không chớp mắt.

Sở Trần khuôn mặt bình tĩnh, từ từ nói: “Khiêu chiến của Triệu Phương Tuyền, tôi tiếp, 7 giờ tối ngày mai, Uy Dương quyền quán, không gặp không về.”
Chung Định Anh và Chương Chấn đều trợn tròn mắt.

Thật lâu sau.

Chương Chấn giật mình phục hồi tinh thần lại: “Sở SƯ phụ, tôi… không nghe làm
chứ?”
“Chính là ý này.” Sở Trần khuôn mặt mỉm cười, đặt tư liệu Trương Chắn lấy ra trên mặt bàn: “Đối với cách làm hùng hổ bức người này của Triệu Phương Tuyền, giải thích nhiều hơn nữa cũng là yếu ớt, thủ
đoạn
tôt nhât đáp lại, chính là tuy ý
của
hắn, ờ trên lôi đài, quyết định thắng bại.

“Nhưng…” Chung Định Anh nhịn không được thảm dò hỏi một câu: “Sở sư phụ, anh… có bao nhiêu phần chắc chắn?”

“Vậy chỉ có thé tối mai mới biết.” Sở Trần ôn hòa cười một tiếng: “Hai người dựa theo ý của tôi đáp lại là được.”
Chương Chấn và Chung Định Anh liếc nhau một cái.

Ánh mắt hai người vẫn mang theo lo lắng.

Sở Trần thấy một màn này, trong mắt toát ra vài phần tán thưởng.

toàn bộ mạng.

Nhưng bọn họ lại đang lo lắng Sở Trần có thể tháng hay không.

“Hai người cứ yên tâm đi.” Tống Thu lúc này phấn thanh mở miệng: “Chỉ là một Triệu Phương Tuyền, anh rể tôi cản bản không để hắn ờ trong mắt.”
Đồng tử Chương Chắn đột nhiên co rụt lại, ánh mắt lại nhìn về phía Nam Cung Quân, thấy Nam Cung Quân giờ phút này cũng là một bộ dạng thong dong bình tĩnh, Chương Chấn nhất thời từ sâu trong nội tâm dâng lên một tia kích động, phấn chấn.

Nếu Sờ Trần thật sự có thề chính diện đánh bại Triệu Phương Tuyền, không thể nghi ngờ, sẽ là một trận chiến triệt để đặt địa vị của võ thuật Trung Quốc trong giới quyền thuật thế giới.


Sau khi từ Tống gia đi ra, Chung Định Anh vẫn có loại cảm giác giống như đang nằm mơ.

Bọn họ chuần bị số lớn tư liệu, chủ yếu là vì thay Sờ Trần lên tiếng, tránh đi trận chiến này.

Nhưng kết quả…
Sờ Trần ứng chiến!
“Anh Chương, vậy chủng ta chuẩn bị những tư liệu này… vô ích rồi.” Chung Định Anh mờ miệng.

“Không, những tư liệu này cũng phải được đưa lên.” Chương Chắn đã khẩn cấp muốn trờ lại tòa soạn, phấn thanh nói: “Muốn cho tắt cả mọi người nhìn thấy tư lịch giữa hai bên đối lập mãnh liệt, làm cho toàn bộ netizen đều biết, đây vốn là một trận chiến đâu không còng bầng, nhưng mà, Sớ Trân,
vẫn như cũ ựng chiến!
“Sờ Trần là vì bảo vệ vinh quang võ thuật Trung Quốc!”
Chung Định Anh nặng nề gật đầu.

Đang lúc Chương Chấn và Chung Định Anh chạy về tòa soạn, một đề tài ‘Sở Trần nhát gan như chuột’1 ại xông lên hot search.

Một mảnh mắng chửi.

‘‘Quán quân Sư Vương tranh bá mới? Sở Trần không phải thắng Triệu Phương Tuyền giành được quán quản Sư Vương tranh bá sao? Làm thế nào đối mặt với khiêu chiến của Triệu Phương Tuyền, ngay cả cái rắm cũng khồng dám buông.”
“Tôi đợi một ngày, không thấy bắt kỳ tin tức nào vè Sở Trẩn đáp lại, tôi quá thầt vọn
Sở Trần đâ làm mất mặt võ thuật Trung
Quốc.”.


Bình luận

Truyện đang đọc