VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Mọi người yên lặng nghe, loại tỷ thí thư pháp khác lạ này, làm cho người ta cảm giác rất chờ mong.

Giọng nam sinh bình tĩnh lại còn rất dễ nghe: “Chàng trai cùng cô gái chia tay hai nảm, hai bên mọi thông tin liên lạc như số điện thoại.

WeChat, QQ vân vân.

chưa từng quấy rầy nữa.”
“Tuy nhiên, điều đầu tiên chàng trai làm mỗi ngày sau giờ làm việc là mờ weibo của cô gái theo phản xạ có điều kiện, xem tâm trạng của cỏ gái mỗi ngày.”
“Cô gái đôi khi hạnh phúc, đôi khi chán nản, đôi khi buồn…”
“Chàng trai vẫn âm thầm theo dõi, thậm chí, để không cho cô gái biết, mỗi lần anh ta đều xóa dấu vết duyệt web của mình.”
“Đột nhiên một ngày, weibo của cô gái được cập nhật một lần nữa, một câu đơn giản: Tỏi sắp kết hôn rồi, tôi không đợi nữa, tôi cũng không cập nhật.”
Câu chuyện nhỏ của chàng trai đã kết thúc.

Đó là một cảm xúc hoàn toàn khác với những gì cỏ gái đã đề cập trước đó.


Đều giống nhau có thể chạm vào lòng người.

Đâ từng có người làm thí nghiệm, trong mười người, ít nhất có tám người, đều có một người đã từng yêu nhưng sau này không còn liên lạc.

Có hai, chọn im lặng.

Chàng trai tháo mắt kính ra, nước mắt làm cho kính mờ đi: “Tôi và cô ắy cũng chia tay một nảm, tôi… tôi cũng đã từng làm như vậy.”
Khống ai chê cười lời chàng trai nói.

Mỗi người đều mang theo cảm ngộ của mình đối với câu chuyện nhỏ này, yên lặng nhìn chăm chú vào Sờ Trần.

Chờ đợi, Sở Trần đáp lại.

Sở Trần trầm ngâm một hồi, ánh mắt nhìn về một hướng.

Tống gia, Tống Nhan.

Ngược lại, anh là người may mắn.

Sờ Trần đi tới trước mặt bàn dài, cầm lấy bút lông.

Lần này, anh không có kĩ nàng gì, cũng không có công phu thư pháp như mọi người chờ mong, trực tiểp viết.

Bút phong du hành trên giấy Tuyên Thành, tràn đầy mùi mực, phảng phất đang thẳm thấu một loại cảm xúc xúc động linh hồn nào đó.

Liêu Trí Hoàn cũng đi tới bên cạnh Sở Trần, nhìn Sờ Trần viết một bức chữ’ này…
“Hoa nớ có thế bẻ, chó’ đợi hết hoa mới bẻ cành.”

Cũng là một câu nói thẳng thắn hời hợt.

Có thể nói, mỗi một người trên quảng trường đều đối với những lời này cũng không xa lạ, nhưng mà, giống như câu Tràm nảm tu đến
chung gối ngửcủa Liêu đại sư lúc trước, dưới tiền đề của câu chuyện nhỏ, những lời này có vẻ hết sức xúc động lòng người.

“Nếu bạn thích, hãy theo đuổi.”
“Cô ấy có thể dừng lại, nhưng cô ấy sẽ không chờ đợi bạn mãi mãi.”
“Sở Trần tuy rằng không có biếu hiện ra công phu thư pháp, nhưng mà, bức chữ này, lại phảng phất như Thần Chưởng Như Lai, mở ra hai mạch.”
“Tôi quyết định, đi thồ lộ với cô ấy, tôi bất chấp chồng cồ ấy có đồng ý hay không.”
“???”
Cả hai bức thư pháp đều được gửi đến bốn giám khảo.

Lần này, thắng bại khó lường.

Cũng giống như khán giả trên quàng trường, có người thích ‘Mười năm tu cùng thuyền, trảm năm tu đến cùng gối ngủ.’
Cũng có người thích ‘Hoa nỏ’ có thể bẻ, chớ đợi hết hoa mới bẻ cành.’
Trên đài cao, Liêu Trí Hoàn không keo kiệt lời khen ngợi minh, tựa hồ không thèm để ý thắng thua cuối cùng, giơ ngón tay cái lên với Sỏ’ Trần: “Sở Trần, thật lợi hại a.”
Sờ Trần khiêm tốn cười: “Thư pháp của Liêu đại sư mới là thật sự xuất thần nhập hóa.”
Liêu Trí Hoàn cười ha ha, càng nhìn Sờ Trần càng cảm thấy thuận mắt, thậm chí mò’i Sở Trần sau khi trận đấu kết thúc cùng nhau án cơm, Sờ Trần đáp ứng ngay tại chỗ.


Đây là một trận so đấu hoàn toàn không có mùi thuốc súng, nhưng khán giả trên quảng trường khỏng cảm thấy nhàm chán chút nào.

Hai câu chuyện nhỏ làm nổi bật hai bức tranh chữ, đều đánh thẳng vào linh hồn, so với cơn bão cuồng phong khi đấu họa, rung động lòng người, như vậy, tỷ thí thư pháp, chính là ấm áp như nước, thẩm thấu linh hồn.

Ánh mắt mọi người hướng về phía ban giám khảo.

“Bốn giám khảo dường như cũng có sự khác biệt, không có ý kiến thống nhất.” Tư Đồ Tĩnh kinh ngạc: “Chị Đào, sỏ’ Trần của chị có thể làm được điều này, kỳ thật hắn đã thắng rồi.”
Giang Ánh Đào gật gật đầu, sau đó phục hồi tinh thần lại, đen mặt: “Sờ Trần của tỏi cái gì?”
Tư Đồ Tĩnh cười hắc hắc: “Chị khồng thấy chữ Sớ Trần viết sao? Hoa nở có thế bẻ, chớ đợi hết hoa mới bẻ cành.

Chị Đào nếu
thích Sở Trần, vậy thì bắt lấy hắn, lấy điều kiện cùa chị Đào, vậy còn không phải dễ như trở bàn tay.”
“Cút!”.


Bình luận

Truyện đang đọc