VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


“Đúng rồi, Liễu tỷ tỷ, tỷ có biết năm ngục giam đều cụ thể giam giữ người nào không?” Sở Trần hỏi.”

Hôm nay lúc đưa Tiên Tiên ra ngoài, đôi mắt to của Tiên Tiên từng nhìn chằm chằm Sở Trần, hy vọng Sở Trần có thề cứu cha cô bé ra.

Liễu Như Nhạn yên lặng nhìn thoáng qua Sở Trần: “Ngươi coi ta là thần tiên sao.”

Cho dù lẻn vào trong ngục giam, Liễu Như Nhạn cũng không có khả năng biết thân phận người bị giam giữ.

Bọn họ cũng không phải trên người mỗi người đều treo một cái thẻ biển thị thân phận.

Sở Trần lấy ốc biển nhỏ ra cho Liễu Như Nhạn: “Hiện tại đến phiên phái Bắc Đấu quản ốc biến nhỏ.”

Liễu Như Nhạn nghe xong một hồi: “Phái Bắc Đẩu tựa hồ cũng không có cách nào nghiên cứu ốc biển nhỏ. ”

“Phái Bắc Đẩu không được, không có nghĩa là Cửu Huyền Môn không được.” Sở Trần nói: “Ta có loại cảm giác, chờ thời điểm chín vị sư phụ của ta nắm trong tay ốc biển nhỏ,


hai bên chúng ta cùng nhau tìm hiểu trận pháp bên trong ốc biển nhỏ, nhất định có thể sinh ra cộng hưởng.”

Một đêm nay, Sở Trần cùng Liễu Như Nhạn ngồi trên nóc nhà, ngẩng đầu nhìn mặt trăng, cúi đầu nghiên cứu ốc biển nhỏ, chờ người xa xa, không đúng, là đặc phái viên Thiên Ngoại Thiên…

Địa thề Chiến Long Đảo, dãy núi rất nhiều, gió lạnh khắc nghiệt.

Cũng bời vì địa thế như vậy, mới khiến một vài võ giả Chiến Long Đảo thành công tránh né Thiên Ngoại Thiên đuối giết, bọn họ đối với địa thế Chiến Long Đảo quá quen thuộc, dựa vào điểm này cùng Thiên Ngoại Thiên chu toàn, nhưng mà, thực lực tuyệt đối chênh lệch, khiến bọn họ chỉ có thể cả ngày chạy trốn.

Một hang động tối tăm.

Trong sơn động tụ tập một đám võ giả Chiến Long Đảo, dẫn đầu là một hộ pháp trưởng lão của Chiến Long Đảo, Trạm Hữu.

Trạm Hữu là võ giả võ đạo tông sư giai đoạn sau, lúc Chiến Long Đảo bị phá, hắn suất lĩnh võ giả Trạm thị ra sức chống cự, cuối cùng rút lui tới ngọn núi này.

Ngay từ đầu hơn 200 võ giả đi theo bên cạnh hắn, đã chỉ còn lại chưa tới 50.

Trong sơn động, tất cả mọi người đều yên lặng báng bó vết thương cùa mình. Mấy ngày nay, võ giả Thiên Ngoại Thiên hiển nhiên đã biết vị trí ẩn thân đại khái của bọn họ, điều binh khiển tướng, càng ngày càng nhiều đội tuần tra xuất hiện ở ngọn núi này.

Bọn họ đã không thể lui được nữa.

Sơn động yên tĩnh, bỗng nhiên truyền đến một hồi giọng nói nhỏ nức nở.

Một gương mặt trẻ tuổi, cánh tay trái bị thương, vết thương bãng bó còn có vết máu, lúc này, cúi đầu khóc, thanh âm thoáng mang theo run rẩy: “Hya là…chúng ta hàng đi, chỉ cần chúng ta không chống cự, Thiên Ngoại Thiên sẽ không gi ết chết tất cả chúng ta…”

Bá bá bá!

Từng đạo ánh mắt rơi vào trên người võ giả trẻ tuồi này.

Nếu như là mấy ngày trước, võ giả trẻ tuổi nói ra những lời này, nhất định sẽ bị phẫn nộ chì trích trước tiên.


Nhưng hôm nay, bọn họ đã đến tuyệt cảnh.

Không có lối thoát.

Đầu hàng, như thể trờ thành lối thoát duy nhất.

Thanh âm nức nở của võ giả trẻ tuổi, cùng với một câu đầu hàng trong tuyệt vọng của hắn, tựa như ma chú quanh quẩn trong sơn động.

Mọi người trầm mặc, phảng phất đang yên lặng đồng ý suy nghĩ của võ giả trẻ tuồi.

Bọn họ… muốn tiếp tục sống

Lúc này, bọn họ phảng phất đều có thể nghe thấy tiếng

bước chân bên ngoài tìm kiếm bọn họ.

Tất cả mọi người đều rõ tác phong của Thiên Ngoại Thiên, đầu hàng là lối thoát duy nhất, phàm là người không hàng, ngoại trừ bị giết tại chỗ ra, đã bị giam giữ nhốt lại, bị cực hình, sống không bằng chết.

Võ giả trẻ tuồi lau nước mắt, thân thề không ngừng run rẩy cuộn mình: “Tôi thật sự không muốn chết a.”

Khóc không thành tiếng.

Đã hoàn toàn sụp đố.

Từ nhỏ được nuông chiều, sống an nhàn sung sướng, khi nào đã phải chịu loại thống khổ tra tấn này.

Suy nghĩ khồng muốn chết trong đầu, điên cuồng sinh sồi trong đầu.

“Tôi muốn đầu hàng.” Võ giả trẻ tuồi bỗng nhiên đứng lên, đi ra ngoài sơn động.


Ba!

Một cây roi dài như sấm đánh vào người võ giả trẻ tuồi.

Võ giả trẻ tuồi nhất thời kêu thảm thiết ngã xuống đất, trên người đế lại một vết roi rõ ràng có thế thấy được, máu me đầm đài.

Thần kinh mọi người trong sơn động trong nháy mắt căng thẳng.

Một cây roi này, xuất phát từ hộ pháp trưởng lão duy nhất trong sơn động, Trạm Hữu.

Trạm Hữu đứng lên: “Hy vọng một roi này, nếu không đánh chết ngươi, có thể đánh thức ngươi tỉnh.”

Trạm Hữu đi tới trước mặt võ giả trẻ tuổi, nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi cảm thấy hiện tại cứ như vậy đi ra khỏi sơn động, tìm được người của Thiên Ngoại Thiên, nói với bọn họ ngươi đầu hàng, ngươi có thề được đối xử tử tế sao? Ta dám bảo đảm, nơi này ít nhất hơn một nửa người, đều sẽ bị tàn sát.”

Võ giả trẻ tuồi lấy lại tinh thần, gian nan đứng lên, khuôn mặt biến ảo vài cái.

Hơn một nửa người sẽ chết, tốt hơn tất cả mọi người chết… võ giả trẻ tuổi trong lòng nghĩ, cũng không dám nói ra.

Hắn sợ không có chết trong tay Thiên Ngoại Thiên, ngược

lại bị roi của Trạm Hữu quất chết.

Bầu không khí trong sơn động, lạnh lẽo yên tĩnh đáng sợ.


Bình luận

Truyện đang đọc