VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Bụp!
Ngay khi Triệu Thiên Hạo sắp xuống nước, một đạo thanh âm khiến cho hắn chú ý, Triệu Thiên Hạo lập tức quay đầu lại, đồng tử lại một lần nữa phóng đại, không thể tin nhìn chằm chằm phía trước, Triệu Phương Tuyền vừa mới chạy trốn, dĩ nhiên bị bắt trờ về, trực tiếp ném ở trước mặt Sở Trần.

Giờ khắc này, sâu trong nội tâm Triệu Thiên Hạo không thể khống chế dâng lên một tia khoải cảm.

Khi hắn cần Triệu Phương Tuyền nhất, Triệu Phương Tuyền khong chút do dự rời khỏi hắn.

Đều! Phải! Chết!
Nội tâm Triệu Thiên Hạo bóp méo.

Minh một mình khỏa thân bơi khắp Châu Giang sẽ trở thành tiêu điểm, nhưng nếu thúc thúc cũng bị trừng phạt gì, đại đa số ánh mắt, đều sẽ rơi vào trên người thúc thúc, hắn chính là Sư Vương Nam Mỹ a.

“Thả thúc ta ra!” Triệu Thiên Hạo lúc này rống to: “Đêm nay tất cả đều là do ta tự mình làm, cùng thúc ta không liên quan, thúc ta không có sai ta đi đối phó Sở Trần ”
Lời vừa dứt, ánh mắt mọi người không khỏi nhao nhao trở nên quái dị.


Lời nói này, giấu đầu lòi đuôi? Triệu Phương Tuyền vừa muốn
đứng lên cũng cũng phun ra máu già, lạnh run.

Chạy là thượng sách.

Sách lược của Triệu Phương Tuyền không sai, nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới chính là, hắn bị người ngăn lại, mặc dù là đàn bà con gái, nhưng đối phương bắt giữ lại vô cùng kinh khủng, đảo mắt chế ngự hắn, giống như xách gà con mang hắn trở về, ném ờ trước mặt Sờ Trần.

Hiện tại còn bị Triệu Thiên Hạo một kích trí mạng.

“Ta đáp ứng để ngươi đi sao?” Người phụ nữ áo trắng nhìn chằm chằm Triệu Phương Tuyền: “Lăn qua đây xin lỗi Trần Trần ta.”
Tống Thu thấy một màn này, nội tâm càng thêm cảm khái vo hạn.

Anh rể được thiên vị.

Được yêu thương mãi mãi không sợ hãi.

Muốn có một người chị yêu thương tôi.

Tống Thu không khống chế được bước chân của mình đi tới.

Triệu Phương Tuyền lúc này ngẳng đầu lên, cảm nhận được rất nhiều ánh mắt tập trung lại đây, cảm giác nhục nhã thật lớn dâng lên trong lòng.

Vốn định hung hăng nhục nhã vị Sư Vương Trung Quốc này một phen, lạl không ngờ lại bị nhục nhã.

Trước mắt bao người, muốn hắn đường đường là Sư Vương Nam Mỹ xin lỗi một tiểu tử Trung
Quốc?
Triệu Phương Tuyền cẳn răng mạnh mẽ, thanh âm có lực: “Xin lỗi!

Sở Trần còn chưa nói gì, người phụ nữ áo trắng đã cau mày lại: “Ta nói là lăn qua đây, còn thiếu một cái lăn.”
Sắc mặt Triệu Phương Tuyền trắng bệch, cả người không tự chủ được run rẩy.

Đối phương đây là muốn chà đạp tôn nghiêm của Sư Vương Nam Mỹ hắn đè trên mặt đất.

Đây là khoảnh khắc hối hận nhất trong đời Triệu Phương Tuyền.

“Hoặc, cùng với cháu trai của ngươi, cùng bơi khắp Châu Giang.” Người phụ nữ áo trắng
cho Triệu Phương Tuyền một lựa chọn.

Triệu Phương Tuyền hai tay nẳm chặt.

Mọi người xung quanh đều im lặng.

Không ai nghĩ tới, khí thế của người phụ nữ áo trắng này quá mức đáng sợ, Triệu Phương Tuyền ở trước mặt cô yếu ớt như tờ giấy.

Cô cũng không có chút ý tứ khinh thường Triệu Phương Tuyền.

Lý do chính là, Triệu Phương Tuyền muốn khi dễ Trần Trân của cô.


Tiếng bước chân dồn dập truyền đến.

Ninh Tử Châu và Cung Thường Hồng chạy tới.

“Sở thúc.” Ninh Tử Châu còn ở rất xa liền hô to, thấy Sở Trần không sao, Ninh Tử Châu nhất thời thờ phào nhẹ nhõm, sau đó ánh mắt tự nhiên rơi vào trên người phụ nữ áo trắng, lập tức nhìn ngây người.

Thần sắc Cung Thường Hồng vốn cũng rất lo lắng, Sờ Trần chính là quán quân Sư Vưởng tranh bá mà Sở Khai Bình chì đích danh, buổi tiệc rượu tối nay, Sờ Khai Binh cũng gặp Sở Trần, trước đó, Cung Thường Hồng càng từ trong miệng Sờ Khai Bình biết được, Sờ Trần sắp gia nhập bộ phận đặc biệt của cục đặc chiến, Thiên Võng điện.

Nếu Sở Trần bị Triệu Phương Tuyền làm nhục, hắn cùng không
có cách nào giải thích.

Nhưng từ cục diện trên sân, bên bị khi dễ nhục nhã, tựa hồ là Triệu Phương Tuyền.

Triệu Phương Tuyền thấy Cung Thường Hồng đến, nhất thời kích động vạn phần: “Cung hội trường, ngài tới thật tốt quá.”.


Bình luận

Truyện đang đọc