VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Tuy nhiên, khi ánh mắt của Hạ Bắc rơi vào Hoàng Phủ Tịch, hắn lại trờ nên lo lắng.

vẻ mặt của Hoàng Phủ Tịch hiển nhiên trở nên âm trầm, nhìn Sở Trần, “Ngươi muốn giải thích thế nào?”
Trong lòng Hạ Bắc giật mình, những người còn lại cũng nhìn Sở Trần với vẻ mặt lo lắng.

Giang Ánh Đào không nói, ánh mắt rơi vào trên người Sở Trần, cô cũng muốn biết Sở Trần rốt cuộc muốn tính toán gì.

Sờ Trần chỉ vào Bạch Hâm Vũ cười nói: “Hắn hấp tấp chạy đến trựớc mặt tôi, đem mặt tiến đến gần tay của tôi, hại tôi phí một
chút khí lực để đánh hãn, còn lảm bẩn tay của tôi, chẳng lẽ.

không cần cho tỏi một lời giải thích sao sao?”
Vẻ mặt của Giang Ánh Đào hiện lên một tia kinh ngạc.

Câu nói này của Sờ Trần, ý tứ đối với Hoàng Phủ Tịch hầu như không thay đổi.

Anh ta không sợ đắc tội với Hoàng Phủ Tịch sao?
Hai mắt Hạ Bắc sáng lên, hưng

phấn nhìn Sở Trần.

Bất kể như thế nào, những lời nói của Trần Ca lúc này đã khiến anh ta xả được cơn giận.

Lúc này, một cô gái xinh đẹp mặc váy ngắn cầm tay Hoàng Phủ Tịch, lạnh giọng nói: “Tịch Thiếu, ngài nhìn bọn họ, căn bản không có ý tứ nhận ra lỗi lầm của mình.

Ngược lại, còn đánh Hâm Vũ đệ đệ.”
Hạ Bắc nhìn cô gái này, khi nghe thấy giọng nói cô ta, đột nhiên cảm thấy buồn nôn.

Trước kia hắn sao lại bị ma quỷ ám ảnh, lại bị cô gái này mê hoặc.

Hoàng Phủ Tịch suy nghĩ một chút, sau đó quay đầu nhìn Giang
Anh Đào, “Đào tỷ, chị cũng thấy rồi, hôm nay là ngày tốt lành để quán bar cùa chị khai trương, không phải là tôi không nể mặt chị, tôi vốn cũng đã đáp ứng chị, tới đây để Hạ Bắc nhận sai, sự việc liền đi qua, nhưng xem ra sự việc không như mong muốn.”
Lời cuối cùng của Hoàng Phủ Tịch cố ý kéo dài thanh âm, ánh mắt có chút khinh thường liếc nhìn bọn người Sở Trần, “Bọn họ là muốn tiếp tục trò chơi này.”
“Tịch Thiếu…” Giang Ánh Đào vừa định mờ miệng, Hoàng Phủ Tịch đã khoát tay chặn lại, ngăn cản Giang Ánh Đào, “Chị yên tâm, tôi sẽ không gây sự tại quán bar.”
Hoàng Phủ Tịch thật sâu nhìn chằm chằm Sở Trần, “Người trẻ tuổi cao điệu như vậy, đi ra ngoài
sẽ gặp quỷ.


Đừng nói ta bẳt nạt ngươi, ta cho ngươi thời gian.gọi người.”
Hoàng Phủ Tịch xoay người bước đi.

Bạch Hâm Vũ hung hăng nhìn chằm chằm Sở Trần, rồi cũng rời đi.

Trong phòng, mấy người Hùng Đại Lực liếc nhau, Hùng Đại Lực lấy điện thoại di động ra.

“Đại Lực, cậu định làm gì vậy?”
Giang Ánh Đào cau mày, đồng thời liếc nhìn Sở Trần, tối nay, vốn dĩ chuyện này có thề đã được xử lý rất tốt, mặc dù Hạ Bắc sẽ chịu chút ủy khuất, nhưng Hoàng Phủ Tịch sẽ không truy cứu chuyện này nữa, Hạ Bắc cũng giảm bớt bảy trăm vạn bồi
thưởng.

Tuy nhiên, một tát một đá của Sở Trần đã đẩy hy vọng hòa giải vảo bờ vực thẳm.

“Ý tứ cùa Hoàng Phủ Tịch rất rõ ràng.”
Hùng Đại Lực nói, “Chắc hẳn bọn họ đã bắt đầu tập trung người, đợi chúng ta ở bên ngoài, chúng ta đương nhiên không thể ngồi yên.

“Tôi cũng sẽ gọi người có thề gọi kêu tới.”
Viên Tiểu Dũng lấy điện thoại di động ra.

“Không cần.”
Sờ Trần và Giang Ánh Đào đồng thời nói..


Bình luận

Truyện đang đọc