VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC

Sau khi bước ra khỏi khách sạn Quỳnh Thủy Loan, Hạ Bắcrốt cuộc không nhịn được mà thở dài, “Trần Ca, Thiền Thành có mấy đại gia tộc, hình như anh đã đắc tội hết. Em đang cân nhắc có nên các xa anh một chút để tránh liên lụy không.”


Sờ Trần cười, “Nhà họ Triệu đột nhiên cao điệu, hẳn là đã vụng trộm làm nhiều sự tình,từ hôm


nay trở đi, Thiền Thành Triệu Hoàng hai nhà, nhất định có một phen Long Hổ chi tranh, bọn họsẽ không còn thời gian để tới đối phó với tôi đâu.”


“Bọn hắn khẳng định đều ước gì, đối phương tới đối phó anh.”



vietwriter.vn



Tống Nhan nói.


Sở Trần nở nụ cười, “Vần là nhất đẳng phu nhân thông mình.”


Tống Nhan,


Cô có loại muốn để Sở Trần nếm thử hương vị của nhất đẳng phu


nhân dùng dao.


Người nhà họ Triệu cũng bước ra khỏi khách sạn, ánh mắt nhìn chằm chằm Sờ Trần một cách ngoan độc và hung ác.


Nắm tay nắm đấm chặt.


Cửu đẳngTriệu Sơn! Sự nhục nhã này, trong tương lai, nhất định phải rửa sạch.



vietwriter.vn



Triệu Sơn nghiến răng nghiến lợi.


Sân bay.


Một chuyến bay quốc tế chậm rãi đáp xuống mặt đất, mười phút sau, những người bên trong lần lượt đi ra.


Một thanh niên trong này bước ra, dáng người cao ráo, mặc trang phục giản dị màu trắng, gương mặt điển trai thu hút sự chú ý.


Bên cạnh thanh niên là một thiếu nữ xinh đẹp dáng người thon dài nắm tay thanh niên đi về phía lối ra.


“Yên Nhi, ông nội anh và những người khác đang đợi ở bên ngoài


À • I)


roi.


Người thanh niên chính là Hoàng Ngọc Hằng, hắn cầm điện thoại đang xem thông tin.


Cô gái này họ Diệp, tên Yên, nghe thấy lời nói đó, cô tỏ ra lo lắng, nắm lấy cánh tay của Hoàng Ngọc Hằng, “Liệu mọi người có thích em không?”


Hoàng Ngọc Hằng bật cười, “Nếu ngay cả Yên Nhi cũng không thích thì bọn họ sẽ không thích ai


cả.”


Hai người liền cùng nhau đi ra ngoài.


Người nhà họ Hoàng đều đang chờ bên ngoài, Hoàng Giang Hồng và Hoàng gia thất tướng đều đã tới đông đủ.


Điều này đù để thấy người cháuHoàng Ngọc Hằngnày giữ đị vị lớn như thế nào trong lòng Hoàng Giang Hồng.


Bất quá, lúc này tâm trạng của người nhà họ Hoàng không được tốt.


“Thật không ngờ người được gọi


là Bắc QuyềnTriệu Sơnvậy mà lại là người của nhà họ Triệu.”


Vẻ mặt Hoàng Dương u ám, “Bao năm qua chúng ta biết quá ít về nhà họ Triệu.”


“Tôi càng không nghĩ tới là Tống Thu của Tống Gia đã đánh bại Triệu Sơn,tôi từng nhìn thấy cậu ta ở buổi lễ đoạt Thanh, nhưng cậu ta không có thực lực như


A II


vậy.


Hoàng Lâm nói, “Trong này hẳn là có liên quan đến Sờ Trần.”


“Sở Trần đã đắc tội với nhà họ


Triệu, như vậy, cũng không cần chúng ta xuất thủ.”


Hoàng Ngọc Trân nở nụ cười, tin tức này đối với hắn mà nói, ngược lại rất tốt, “Triệu Gia vốn sống khiêm tốn nhiều năm như vậy, đột nhiên trở nên phách lối khi vừa mới xuất hiện trờ lại. Tuy nhiên, ngay trong ngày đầu tiên cao điệu, đã bị Sờ Trần làm cho bẽ mặt, Triệu Gia nhất định sẽ không thể nuốt trôi khẩu khí này.”


Tọa sơn quan hổ đấu.


Nhà họ Hoàng thần sắc đều có vẻ mong đợi.


Đột nhiên, Hoàng Vũ hai mắt sáng lên, hắn chỉ vào phía trước, “Đằng kia… có phải là Ngọc Hằng không?”


Ánh mắt mọi người đều hướng về phía hắn.


ở phía xa lối ra, Hoàng Ngọc Hằng và Diệp Yên cùng nhau đi ra ngoài.


Đã năm năm không gặp, Hoàng Vũ ban đầu thực sự là giật mình, sau đó hưng phấn vẫy tay, “Ngọc Hằng.”


Hoàng Ngọc Hằng ngẩng đầu


lên, tăng nhanh tốc độ.


“Ông nội, cha, các vị chú bác.”


Ngọc Hằng đi tới với nụ cười trên môi, chào hỏi mọi người, nhẹ nhàng và tao nhã, sau đó giới thiệu: “Đây là bạn gái của con, Diệp Yên.”

Bình luận

Truyện đang đọc