VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


“Cô điên rồi, để Ninh Tử Mặc đi tìm?” Sở Trần biến sắc, theo bản năng rống lên một tiếng: “Ninh Tử
Mặc chỉ là võ giả bình thường, luận trình độ chuyên môn, xa xa không bằng những điều tra viên dưới tay cô.”
“Là hắn chủ động yêu cầu, tôi ngàn không được.” Giang Ảnh Đào nói: “Còn có, từ lúc tiến vào bến tàu Thiên Nghiệp, vẫn là vị điều tra viên kia cùng Ninh Tử Mặc liên hệ, hai người bọn họ, hẳn là quen thuộc nhất.”
Cơn buồn ngủ của Sở Trần hoàn toàn không còn.

“Có gì mới, cho tôi biết ngay lập tức.”
Sau khi Sở Trần cúp điện thoại, càng đứng ngồi không yên.

Sở Trần không tùy tiện nhắn tin cho Ninh Từ Mặc, mà là gọi điện thoại cho La Vản Đạo Tôn.



truyện đam mỹ
■’Đại sư huynh.” Thanh âm La Vân1 mang theo nghi hoặc: “Trễ như vậy có việc sao?”
“Ngươi bảy giờ ờ đâu?” Sờ Trần hỏi: ‘Tiểu Mặc bên kia có thể xảy ra chuyện, ngươi nghĩ biện pháp đi vào điều tra một chút.”
So với tổ điều tra của Giang Ánh Đảo, Sở Trần càng thêm tin tưởng La Vân Đạo Tôn.


HTa ở gần bến tàu Thiên Nghiệp, mười phút trước vẫn còn liên lạc với Ninh Tử Mặc.” La Vân trả lời một tiếng, lập tức quyết đoán nói: “Ta hiện tại đi vào điều tra.”
“Cần thận 1 chút.” Sờ Trần dặn dò: “Bên trong bến tàu Thiên
Nghiệp khẳng định xuất hiện tình huống.”
Sở Trần thấp thỏm trong lòng đẩy cửa phong ra, ngồi tren sô pha đại sảnh, tâm thần không yên.

Hít sâu một hơi, Sở Trần nghĩ đên ngày sinh tháng đè của Ninh Tử Mặc, bấm ngón tay tính toán một lát, khuôn mặt mãnh liệt biến đổi, lập tức lại đứng lên.

Bên kia bến tàu Thiên Nghiệp tối nay, tồn tại biến cố không thể lường trước được.

Ninh Tử Mặc có thể xuất hiện nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào.

“Từ Thiền thành đến bến tàu Thiên Nghiệp Bằng Thành, nhanh nhất cũng phải hai giờ.” I
Sở Trần đã nảy suy nghĩ đuổi theo trong đầu”
Một bên, cửa phòng Tống Nhan đột nhiên mở ra.


Tống Nhan vẻ mặt buồn ngủ dùng ánh mắt mơ mơ màng màng nhìn Sờ Trần: “Sao anh còn chưa ngủ.”
“Bên Phía Bằng Thành có chút tình huống.” Sở Trần hít sâu một hơi, đứng lên nỏi: “Anh vẫn là tự mình đi một chuyến đi.”
“Vậy anh nhất định phải cẩn thận.” Tống Nhan nhìn thần sắc Sở Trần ngưng trọng, trong lòng không khỏi trầm xuống, đi tới, lần đầu tiên chủ động nắm tay Sỡ Trần: “Bình an trở về.”
Nội tâm Sở Trần dâng lên một cỗ dòng nước ấm, mười ngón tay
siết chặt, cúi đầu xuống.

Lần này, không có sự quấy rầy của chó độc thân.

Tống Nhan khẽ nhắm mắt đẹp, loạng choạng đáp lại Sở Tran.

Tổ ám nhỏ yên tĩnh, tuyệt vời.

Hồi lâu.

Hai người tách ra, Sờ Trần ôn nhu nhìn Tống Nhan, hôn lên trán cô một cái: “Chờ anh về nhà.”
Sở Trần xoay người đi ra ngoài.

Tống Nhan kinh ngạc nhìn bóng lưng Sờ Trần, tiếng bước chân cũng dần dần biến mất, hồi tường lại hình ảnh vừa rồi, hai má Tống Nhan đỏ bừng, thần thái ngây ngô, trong lòng có loại cảm giác ngọt ngào.

Trước cột hoa mai..


Bình luận

Truyện đang đọc