VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC

“Sở Trần đơn giản là không biết trời cao đát rộng, đánh bại mấy vị tông sư liền nghĩ mình là vô địch thiên hạ sao? Tôi tới từ cách đây cả chục km, chỉ vì muốn xem Sả Trần bị đánh bại thế nào, lát nữa có lẽ sẽ có xe cấp cứu sẽ đến không chừng.”


“Tôi sẽ mở một bàn đặt cược, có hứng thú mọi người đặt cược một chút, khi Sở Trầnđi ra, là đi hay bị khiêng ra?”


Đám đông đang bàn luận sôi nổi.


Trước cửa tòa nhà, hai bóng người bước ra, ánh mặt trời giữa trưa chiếu rọi, Tống Nhan cầm ô che, khoảnh khắc hai thân ảnh bước ra khiến người ta có cảm giác giống như thần tiên quyến lữ.


Cả quảng trường bỗng im bặt.


Từng người một đều choáng váng.


Sờ Trần, vậy mà rời đi một cách nhẹ nhàng,nghênh ngang rời đi như vậy?


“Chuyện quái gì đã xảy ra vậy?”


“Con mẹ nó, ta không bị hoa mắt chứ?”


“Phải chăng Sở Trần đã bắt tay giảng hòa với Liên Minh Tông Sư Cửu Thành?”


Tất cả mọi người đều sững sờ.


Tuy nhiên, tại thời điểm nảy, Sở Trần và Tống Nhan đã lái xe rời đi.


Khiêu chiến với Liên Minh Tông Sư Cửu Thành dường như đã kết thúc.


Nhưng mà, chỉ những người trong Liên Minh Tông Sư Cửu Thành có mặttại hiện trường mới biết trận chiến của Sờ Trần tại Tòa nhà Cửu Thành hôm nay kinh diễm như thế nào.


Ngay cả Hoàng Phủ minh chủ cũng muốn bải vị thanh niên này làm thầy.


Vệ Thu Căn trực tiếp đi theo lối cửa nhỏ phía sau tòa nhà và rời đi.


Bất kể như thế nảo, hắn cũng phải thu xếp sự tinh của Dược phẩm Cửu Thành cho thỏa đáng, nếu không, Liên Minh Tông Sư Cửu Thành sẽ không thể chửa được hắn.


Vệ Thu Căn thậm chí không dám đề cập với Diệp Gia về việcSỞ Trần đã giành được Dược phẩm Cửu Thành, vì sợ rằng nó sẽ mang lại bất mãn choSỞ Trần.


Hiện tại,Vệ Thu Cãn chỉ muốn vấn đề nảy có thể trôi qua càng sớm càng tốt.


Biệt thự của Tống Gia.


Ngay khi Sở Trần và Tống Nhan quay lại,


tất cả mọi người của Tống Gia đều xuất hiện.


“Cảm ơn trời đất, bình an trở về.”


Tô Nguyệtthở phào nhẹ nhõm, “Sở Trằn, ta nói cậu sao gan lớn như vậy, sáng sớm chạy tới Dương Thành, còn tới tòa nhà Cửu Thành nữa.”


Sở Trần và Tống Nhan liếc nhìn nhau một cái.


“Mẹ của các con đã phải đi tìm Thanh Phong Đạo trưởngđể tính một quẻ, cầu bình an cho các con.”


Tống Thiên Dương nói.


“Mẹ, Thanh Phong đạo trưởngđả nói gỉ?”


Tống Nhan không khỏi tò mò hỏi.


Tô Nguyệt bất đắc dĩ buông tay, “Thanh Phong đạo trưởng nói,cậu ấy không tính được.”


“Thật kỳ lạ, Thanh Phong đạo trưởng hiếm


khi nói không tính được, loại chuyện như vậy không phải tự phá bỏ hình tưựng của chính mình sao.”


Tống Thu nói một tiếng, ánh mắt mang theo vài phần u oán nhìn Sở Trần, “Anh rể, anh đi tới Tòa nhà Cửu Thành, vậy mà không mang theo em đi.”


Hạ Ngồn Hoan từ bên ngoài đi vào.


Lông mày ông ta hơi nhíu lại.

Bình luận

Truyện đang đọc