VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Nghe vậy, Ninh Quân Tiếu gật đầu, nhìn thoáng qua mấy người còn lại: “Hai ngày nay, ta xử lý xong vật thí nghiệm còn lại trước, sau đó nghĩ biện pháp bắt một số
võ giả trở về, vừa lúc dư nhiệt Sư Vương tranh bá vẫn còn, võ giả Dương Thành tới không ít, thiếu mấy người như vậy, cũng không ai chú ý.

Dù sao…”Khóe miệng Ninh Quản Tiếu lạnh lùng nhếch lên: “Bọn họ vẫn cho rằng, nghiên cứu Thi cổ, chì là Vu Thần Môn chủ Ninh Quân Hà mà thôi.”
Khóe miệng Ninh Quân Tiếu lạnh lùng nhếch lên.

Chỉ luận trình độ nghiên cứu Thi Cổ, hắn nắm giữ còn ở trên Ninh Quân Hà.

Chỉ có điều, hắn chưa bao giờ tự mình đi làm một số chuyện nguy hiếm mà thôi, nếu như không phải Ninh Quân Hà xảy ra chuyện, hắn căn bản không cần vụng trộm ở chỗ này tiếp tục nghiên cứu Thi cổ.

Ninh Quân Tiếu tin tưởng, Thì cổ của minh chỉ kém một bước cuối cùng, mấu chốt nhất định là ở trẽn người Sở Trằn.


Đầu tiên dùng mấy võ giả đến luyện tập, cuối cùng lại dùng Sở Trần làm thí nghiệm cuối cùng.

Đây là kế hoạch của Ninh Quân Tiếu.

Tiếu Âm Kỳ đồng dạng ký thác hy vọng trên người Ninh Quân Tiếu, lát cả những gì hắn làm đã vi phạm mục đích của phái Thanh Dưcmg, nếu như không thể thành công, hậu quả là hắn không cách nào thừa nhận.

‘Ta sẽ thay ngươi lưu ý một chút, nếu như có cơ hội, giúp ngươi bắt vài võ giả tới đây.” Tiếu Âm Kỳ không có ở này cùng Ninh Quân Tiếu quá lâu, ánh mắt nhàn
nhạt nhìn lướt qua người cuộn mình trong góc tường lạnh như băng, cười nhạo một tiếng, xoay người liền rời đi.

Màn đêm lặng lẽ buông xuống.

Khi Tiếu Âm Kỳ trờ lại Hoàng gia, trong lòng mọi người Hoàng gia đè nén, tử khí nặng nề.

“Tiêu tiền bối.” sắc mặt Hoàng Ngọc Hằng tái nhợt, ngồi trên xe lăn, nhìn Tiêu Âm Kỳ.

Tiêu Âm Kỳ nhìn chăm chú vào Hoàng Ngọc Hằng, đột nhiên trong lòng khẽ động: “Ngươi có muốn đứng lên hay không?”
Nghe vậy, ánh mắt Hoàng Ngọc Hằng sáng lên, kích động nhìn Tiếu Âm Kỳ: “Ý của Tiêu tiền bối là…7.

“Hôm nay mặc dù xày ra một chút ngoài ý muốn, nhưng ta nghĩ ra cách chữa lành đôi chân của ngươi.” Tiếu Âm Kỳ trầm ngâm một hồi.


“Ta cho ngươi một ngày, ngươi tập hợp hai mươi võ giả, theo ta đến một chỗ, nơi cỏ thể khiến ngươi đứng lên.”
Hoàng Ngọc Hằng nhất thời kích động không thôi: “Không thành vấn đề, trong Hắc Diệu Đường Hoảng gia ta, có không ít võ giả, muốn tập hợp hai mươi người, tùy thời đều có thể.”
“Ta muốn không phải là đám ô hợp, phải là tinh nhuệ.’Tiếu Âm Kỳ khoát tay áo: “Các người chuẩn bị trước đi.”
Sau khi Tiếu Âm Kỳ rời đi, Hoàng Ngọc Hằng lập tức gọi cha hắn tới, Hoàng Dương nghe xong, thằn sắc cũng kích động: ‘Tiếu
tiền bối chính là cao nhân cấp bậc võ đạo Tông Sư, hắn nói có thể cho con đứng lên, nhất định có thể, lần này chỉ sợ là muốn tặng con một phần cơ duyên, dù sao con cũng là đệ tử phái Thanh Dương, về phần hai mươi tinh nhuệ… ta nhất định sẽ ở trong Hắc Diệu Đường lựa chọn hai mươi người tốt nhất đi ra, mặc cho Tiếu tiền bối sai khuyển.”
Hoàng Dương bận rộn.

Tòa nhà Kim Bãi.

Là một tòa nhà văn phòng trong khu vực trung tâm thương mại của Thiền Thành, ánh sáng ờ hầu hết các tầng của tòa nhà Kim Bãi đã được thắp sáng từ sớm.

Tầng 20.


Phòng làm việc Tiền thị.

Tiền Bộ Thiệu hút xì gà, khuôn mặt mỉm cười: “Tiểu tử Sờ Trần kia không tệ a, vậy mà còn đoạt được quán quân Sư Vương tranh bá, hôm nay có thẻ nói là vượt quá tình thế.”
“Phi, hắn là vận chó a.” Vinh Đông hừ một tiếng: “Hôm nay tôi đi tới hiện trường, thực lực của Sở Trần ở trước mặt đông đảo Sư Vương căn bản chưa được xếp hạng, cuối cùng lại may măn
đoạt quán quân… ôi, Tiền thiếu, Sở Trần làm náo động lớn, sao anh còn vui vẻ như vậy?”
Tiền Bộ Thiệu thở dài, thản nhiên nói: “Anh đã quên ngày mai là ngày gi sao?”
Vinh Đông sửng sốt một chút, chợt vỗ mạnh đùi: “Ngày mai, thuốc của Dược phẩm Bắc Trần chính thức lên kệ!”
“Đánh cược giữa hắn và ông nội tôi, đã đến lúc phải thực hiện rồi.” Tiền Bộ Thiệu nở nụ cười: “Anh ngẫm lại, hôm nay Sở Trần hăng hái như vậy, qua ngày mai, sẽ xám xịt lăn ra khỏi Thiền Thành, hôm nay hắn ta đứng ở điểm cao nhất, ngày mai, hắn liền ngã xuống địa ngục, tôi có lý do gì không cười?”
“Tôi đã chờ đợi ngày này rất lâu
rồi.” Vinh Đông kích động, đừng một chút, hỏi: “Tiền thiếu, lần này sẽ không cỏ chuyện ngoài ý muốn nữa chứ? Bài học của Diệp đại ca…”.


Bình luận

Truyện đang đọc