VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Mặc Đức, con trai lớn của Ngải Nhĩ Mạc Tháp, có khuôn mặt nặng nề đôi mắt đầy sát khí.

Trong vòng hai ngày ngắn ngủi, cha cùng em trai lần lượt bị tập sát, nhưng hung thủ lại chậm chạp chưa tìm được.

“Đám vô dụng các người!” Mặc Đức hung hăng ném cái ly trong tay ra ngoài: “Lục soát tìm kiếm toàn thành, cư nhiên cũng không có tung tích của đạo tặc Hỏa Yến cùng với Jono Taro, các người kế tiếp có phải muốn nói cho ta biết, bọn họ còn có thể bay lên trời chui xuống đất! Cho dù bọn họ biết bay lên trời chui xuống đất, bảo vật cha ta khi còn sống cũng sẽ không bay lên trời chui xuống đất? Nhiều bảo vật như vậy, chẳng lẽ thật sự

biến mất vô căn cứ sao?”

Mặc Đức nổi trận lôi đình.

Trong đại sảnh, người người câm như hến.

Ai cũng không nghĩ tới một hồi biến cố như vậy lại đột nhiên tới.

Phải biết rằng, Ngải Nhĩ Mạc Tháp ở thành phố Riyadh, dậm chân cũng có thể khiến vài nhân vật ở thành phố này chấn động, lại chết quá đột ngột.


Triệu Huyền Phong từ bên ngoài đi vào, cùng hắn tiến vào còn có thủ lĩnh Huyết Chiến Sĩ, Huyết Thứ.

“Triệu sư phụ, bản lĩnh của ngài lớn, nghĩ một chút biện pháp, chúng ta phải phá cục

như thế nào?” Cam Địch vội vàng mở miệng, hắn đã chứng kiến thủ đoạn thần kỳ của Triệu Huyền Phong: “Có cách nào tìm ra đạo tặc Hỏa Yến cùng Jono Taro không?”

Triệu Huyền Phong khuôn mặt mỉm cười: “Muốn tìm Jono Taro, Huyết Chiến Sĩ là đủ rồi, về phần đạo tặc Hỏa Yến. Chỉ cần Jono Taro bị bắt, tin tưởng rất nhanh cũng có thể khai ra hành tung của đạo tặc Hỏa Yến.”

Ánh mắt đám người Mặc Đức vội vàng nhìn về phía Huyết Thứ, Huyết Thứ trầm giọng nói: “Vừa rồi, có Huyết Chiến Sĩ phát hiện một chiếc xe jeep nghi ngờ dẫn theo Jono Taro, chạy về phía khu nhà máy.”

“Trong khu vực nhà máy có rất nhiều nhà máy, địa thế cũng phức tạp, hơn nữa còn liên quan đến sản nghiệp của các quốc gia,

quả thật là nơi tốt để ẩn náu.” Mặc Đức lạnh lùng nói: “Nhưng lần này, cho dù đào ba thước đất, cũng phải tìm ra đạo tặc Hỏa Yến cùng Jono Taro.”

“Anh, có thể thông báo cho chính phủ hỗ trợ phong tỏa khu nhà xưởng đi.” Cam Địch nói.

Hành động nhanh chóng.

“Triệu sư phụ, ngài có muốn hay không…” Mặc Đức thăm dò hỏi Triệu Huyền Phong,

hắn ngược lại hy vọng Triệu Huyền Phong có thể cùng nhau đi bắt đạo tặc Hỏa Yến, như vậy nắm chắc càng lớn.

“Trang viên phải có người trấn thủ a.” Triệu Huyền Phong nói: “Tin tưởng Huyết Chiến Sĩ có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.”

Triệu Huyền Phong sẽ không dễ dàng rời khỏi trang viên Ngải Nhĩ Mạc Tháp.

Nhất là sau khi giao thủ với đạo tặc Hỏa Yến, Triệu Huyền Phong đại khái hiểu được thực lực của đạo tặc Hỏa Yến, ở trong trang viên có kỳ môn Kim Tỏa Trận phụ trợ, hắn cỏ thể đánh bại đạo tặc Hỏa Yến, nhưng nếu là ở bên ngoài trang viên, thắng bại khó lường.


Triệu Huyền Phong sẽ không dễ dàng đặt mình vào nguy hiểm.

Huống chi, hắn đối với đạo tặc Hỏa Yến cũng không có hứng thú.

Triệu Huyền Phong đã bắt đầu tính toán, chờ một trận sóng gió này qua đi, hắn có thể rời khỏi nơi hắn đã ở 5 năm này.

Mang kho báu của Ngải Nhĩ Mạc Tháp về nước, phục hưng phái Thiên Cơ.

Trong hoa viên, Triệu Huyền Phong ngẩng đầu nhìn bầu trời vô tận, tự nhủ: “Không biết lúc này Thiên Cơ Huyền Đồ tự chữa trị, sẽ đến mức nào rồi.”

Triệu Huyền Phong suy nghĩ một chút, sư huynh đã rất lâu không báo cáo tình huống trong môn với hắn.

Mấy năm nay Triệu Huyền Phong đi tới Sa

Quốc, tất cả chuyện lớn nhỏ trong phái Thiên Cơ đều tạm thời giao cho sư huynh của hắn, Triệu Trụ.

Triệu Huyền Phong gọi điện thoại cho Triệu chủ: “Sư huynh, vài ngày nữa ta sẽ về nước.”

“Cái gì!” Đầu dây bên kia vang lên một trận âm thanh kinh hô, có chút thất thố.

Triệu Huyền Phong nhíu mày, có loại cảm

giác không tốt lắm, trong ấn tượng của hắn, sư huynh Triệu Trụ là một người tính tình rất trầm ổn.

“Trong môn có chuyện gì?” Triệu Huyền Phong hỏi.

Nửa hồi, đầu dây bên kia, thanh âm có chút già nua gian nan vang lên: “Chưởng môn sư đệ, vốn là… ta nghĩ rằng có thể giải quyết vấn đề khó khăn này, nhưng … mọi thứ càng trở nên tồi tệ hơn.”

Trong lòng Triệu Huyền Phong trầm xuống: “Rốt cuộc có chuyện gì?”


“Thiên Cơ Huyền Đồ mất rồi.”

Thanh âm giống như sấm sét chém xuống trong đầu Triệu Huyền Phong.

Triệu Huyền Phong suýt nữa cầm không được điện thoại, một lúc lâu sau, phẫn nộ rống lên một tiếng: “Thiên Cơ Huyền Đồ sao lại mất? Thiên Cơ Huyền Đồ sao có thể mất?”

Triệu Trụ không dám giấu diếm nữa, nói toàn bộ quá trình Thiên Cơ Huyền Đồ mất đi ra.

“Huynh nói, Thiên Cơ Huyền Đồ không chỉ là mất, còn rơi vào trong tay cửu Huyền Môn?” Khuôn mặt Triệu Huyền Phong âm trầm đến cực điểm.

Còn có tin tức có thể tồi tệ hơn thế?

Phái Thiên Cơ phục hưng, chính là vì giẫm Cửu Huyền Môn ở dưới chân.

“Không chỉ như thế, thiếu chủ cửu Huyền

Sở Trần đã sửa xong Thiên Cơ Huyền Đồ.” Câu nói cuối cùng của Triệu Trụ khiến điện thoại của Triệu Huyền Phong rơi xuống đất.

Làm sao có thể?

Tôi không tin!

???


Bình luận

Truyện đang đọc