VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC

Trong lòng Hạ Bắc luôn có một sự tin tường khó giải thích đối với Sở Trần.

Ngay từ lần đầu tiên gặp nhau trong bữa tối sinh nhật của Tống Nhan, Hạ Bắc đã có cảm giác này.

Khi đó, mọi người đều cho rằng vị tam cô gia nhà họ Tống là kẻ ngu, nhưng chỉ có Hạ Bắc lại nghĩ vị tam cô gia này coi kẻ khác là kẻ ngu mới đúng.

Hạ Bắc gõ cửa phòng Sở Trần.

Sở Trần vừa ngủ dậy ngơ ngác

mở cửa.

Hạ Bắc trợn to hai mắt, “Cậu đang ngủ thật à?”

Sở Trần đảo mắt đi ra phòng khách nhò, “Chứ không lẽ tôi lại đi cưỡi ngựa.”

Hạ Bắc, Đột nhiên hắn không biết phải nói gì.

“Nhà họ Tống đang gặp phải nguy cơ trước đây chưa từng có, cậu vậy mà còn có thể ngủ được.”

Hạ Bắc có chút bội phục trái tim

của Sở Trần, “Tiểu Trần, cậu nhất định là đã có kế hoạch gì đó?”

Sở Trần một bên chủ động pha trà, một bên thong thả nói, “Đương nhiên là có.”

Hạ Bắc thần sắc bỗng tỉnh táo.

“Cậu định làm gì?”

“Ngủ một giấc thật ngon lành, pha một ấm trà ngon, chờ nhà họ Hoàng nhận ra sai lầm của mình, tự nhiên là sẽ đến cửa xin lỗi.”

Sở Trần trả lời.

Hạ Bắc nhìn Sở Trần không nói nên lời.

Sở Trần càng nói như vậy, Hạ Bắc trong lòng càng ngứa ngáy muốn biết hành động tiếp theo của Sờ Trần.

Thế nhưng, Sờ Trần hết lần này tới lần khác cũng không nói gì.

“Anh Bắc, mời dùng trà.”

Hạ Bắc đã thử hỏi dò mấy lần, nhưng Sở Trần đều vẫn trả lời như vậy.

“Tiểu Trần, nếu cậu không nói ra,

tôi sợ sẽ ngạt thở chết mất.”

Hạ Bắc vẻ mặt cầu xin nói, “Cậu rốt cuộc đang suy nghĩ gì vậy, cho tôi một câu trả lời sảng khoái đi.”

Sở Trần sửng sốt, “Anh Bắc, tôi đang nói sự thật mà.”

Hạ Bắc nhàn nhạt liếc nhìn Sở Trần.

“Nếu nhà họ Hoàng tới cửa xin lỗi, sau này cậu hãy gọi tôi là Tiểu Bắc, tôi sẽ gọi cậu một tiếng anh Trần.”

Hạ Bắc ở bên ngoài nhận rất nhiều tiểu đệ, nhưng hắn chưa bao giờ gọi ai khác một tiếng anh.

Thân là con nhà họ Hạ, trong lòng hắn ít nhiều có mấy phần kiêu ngạo.

Một đêm trôi qua.

Trận mưa lớn vào đêm qua khiến nước hồ Tống dâng cao rất nhiều.

Bình luận

Truyện đang đọc