VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC

Sở Trần đã quen với việc dậy sớm và đi dạo dọc theo Hồ Tống.

Hồ Tống bình tĩnh vô cùng như là không cảm nhận được sóng gió mà nhà họ Tống hiện tại đang phải chống đỡ.

Sau lưng tiếng bước chân dồn dập truyền đến.

“Anh Trần.”

Hạ Bắc đi tới với quầng thâm dưới mắt, “Bây giờ tôi đang gọi cậu một tiếng anh, mau nói cho tôi biết, cậu có tính toán gì đi.”

Sở Trần sững sờ.

Tên Hạ Bắc này quả thực quá

kiên trì.

Đám con cháu của nhà họ Hạ hẳn là đều có tính tò mò thế này.

Nhìn bộ dạng hắn, có lẽ cả đêm qua không ngủ.

“Anh Bắc, sao anh còn chưa quay về?”

“Nếu cậu không nói cho tôi biết biện pháp đối phó, tôi sẽ sống ở nhà họ Tống.”

Thiếu gia nhà họ Hạ tỏ ra cáu kỉnh.

“Vậy cũng được, dù sao cũng ở không được bao lâu.”

Sở Trần cười đáp.

Sự oán hận trong mắt Hạ Bắc ngày càng rõ nét.

Một ngày qua, sự kiện nhà họ Hoàng tuyên bố phong sát nhà họ Tống vẫn đang lên men ở Thiền Thành.

“Tại buổi lễ đoạt Thanh về sau, Sở Trần quá cao ngạo và kiêu căng, không coi ai ra gì. Trong bữa tiệc tối hôm đó, hắn còn giương oai giễu võ trước cửa nhà

họ Hoàng, tôi sớm đã đoán một ngày như vậy sẽ đến, chỉ là không ngờ tới nó lại tới nhanh như vậy.”

Diệp Thiếu Hoàng mấy người ngồi một chỗ bàn luận.

“Nhà họ Tống đã bị đá ra khỏi thương hội của Thiền Thành, tất cả các dự án của nhà họ Tống trong một đêm đều bị ảnh hưởng, đổ vỡ chỉ là chuyện một sớm một chiều. Không bao lâu nữa sẽ không còn nhà họ Tống ở Thiền Thành nữa.”

Vinh Đông nở nụ cười.

Hắn rất vui vẻ.

Từ ngày hắn bị Sở Trần giẫm chân lên, hắn đã rất mong chờ ngày này.

Một ngày này đến sớm hơn so với hắn tưởng tượng.

Dù sao, chỉ mới ngày hôm qua Sờ Trần gây được chú ý tại Lễ hội đoạt Thanh, hắn còn được Hoàng lão gia tử khen ngợi hết lời.

Nhưng cuối cùng cũng chính nhà họ Hoàng đã đem Sở Trần đẩy xuống vực sâu.

“Diệp đại ca, đây cũng là cơ hội để chiếm được trái tim của Tống Nhan tiểu thư.”

Tiền Bộ Thiệu hắc hắc cười một tiếng, “Khi nhà họ Tống phá sản và không còn gì, anh Diệp có thể thu phục cô Tống tam thiểu thư, sắc đẹp của Tống Nhan tiểu thư, sẽ thật đáng tiếc nếu Diệp đại ca không nếm thử một lần.”

Diệp Thiếu Hoàng mắt hiện lên tia đạo quang.

Trong đầu hắn hiện lên khuôn mặt của Tống Nhan, vô ý thức nuốt nước bọt một tiếng.

“Không tới một tuần nữa, nhà họ Tống sẽ không thể trụ vững.”

Diệp Thiếu Hoàng ánh mắt tràn đầy chờ mong.

Bình luận

Truyện đang đọc