Y ĐẠO QUAN ĐỒ

"Các anh ngẫm lại đi, người dân Bắc Cảng nhìn thấy bài báo này sẽ có cảm thụ như thế nào? Bọn họ có thể bởi vậy mà coi ô nhiễm cực kỳ bé nhỏ của nhà máy thép như mãnh thú hồng thủy không, tiến tới sinh ra tình tự mâu thuẫn? Điều này sẽ rất bất lợi đối với việc ký hợp đồng và phát triển trong tương lai của chúng ta sau này." Hạng Thành chuyển hướng ánh mắt sang bộ trưởng tuyên truyền Hoàng Bộ Thành: "Đồng chí Bộ Thành, sắp tới anh nhất định phải coi trọng công tác tuyên truyền, chú ý tới hướng phát triển chính xác của dư luận xã hội, đừng để người dân bị một số kẻ có dụng tâm kín đáo đưa tin sai lầm."

Hoàng Bộ Thành nói: "Nhật báo Đông Nam là truyền thông tin tức độc lập, không thuộc phạm vi quản hạt của Bắc Cảng, thậm chí không thuộc phạm vi quản hạt của Bình Hải, muốn ước thúc bọn họ chỉ sợ phải nhờ bên trên lên tiếng."

Hạng Thành nói: "Tôi không phải bảo anh đi giải quyết chuyện này, tôi là muốn anh chú ý hướng phát triển của dư luận địa khu Bắc Cảng, đừng để quần chúng bị những dư luận có dụng tâm khác này làm lạc lối."

Hoàng Bộ Thành nói: "Bí thư Hạng, các vị thường ủy, tôi cho rằng chuyện này là có người ở bên trong phá rối, có người muốn thông qua phương thức này để dẫn khiến quần chúng hiểu lầm, khiến những quần chúng không rõ chân tướng sinh ra sự bất tín nhiệm, thậm chí là tâm lý đối kháng đối với thị chính phủ và thị ủy thành phố Bắc Cảng chúng ta. Chúng ta nhất định phải cảnh giác, nhất định phải nghiêm tra người khởi xướng sau lưng sự kiện này."

Cung Hoàn Sơn nói: "Phương diện tuyên truyền là nghề của anh, lão Hoàng, theo anh thấy thì chuyện này rốt cuộc là ai đang phá rối?"

Hoàng Bộ Thành nói: "Tôi đã tra bài báo này rồi, tác giả là Lương Đông Bình, người này đầu tiên là phóng viên của báo tỉnh, từng bởi vì chuyện làm lộ chuyện góp vốn phi pháp của giáo dục Giang Thành mà bị nội bộ phê bình, về sau hắn áp dụng thủ đoạn đối kháng cấp tiến, lựa chọn nhảy lầu ở đối diện chính phủ tỉnh, tạo thành ảnh hưởng xã hội cực kỳ ác liệt, cũng bởi vì chuyện này mà bị đi giáo dục lao động vì tội nhiễu loạn trị an xã hội, về sau nhận lời mời tới nhật báo Đông Giang, tin tức mà người này viết cực kỳ cực đoan, về sau không biết vì nguyên nhân gì mà đắc tội với phía tòa soạn báo, lại bị khai trừ, hiện tại đang công tác ở khoa tuyên truyền Ủy ban thể dục thể thao Nam Tích." Nói tới đây Hoàng Bộ Thành tạm dừng một chút, sau đó tiếp tục nói: "Lương Đông Bình có thể tới khoa tuyên truyền của Ủy ban thể dục thể thao Nam Tích, đúng vào lúc chủ nhiệm của Ủy ban thể dục thể thao Nam Tích là đồng chí Trương Dương." Những lời này của Hoàng Bộ Thành chẳng khác nào chỉ ra tất cả chuyện này. Chuyện này mười phần có chín là Trương Dương làm ra.

Hạng Thành nói: "Lễ mừng Tân Hải bỏ huyện lập thành phố thứ bẩy cuối tuần sẽ được cử hành long trọng, đến lúc đó tỉnh trưởng Chu lại thân tự mình tới tham gia, cùng đi còn có nhiều vị lãnh đạo và người phụ trách của thành thị huynh đệ trong tỉnh, tôi không hy vọng ở vào những lúc như thế này xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, công tác tuyên truyền phải nắm bắt nhanh, dư luận nên vì phục vụ cho chính phủ!"

Phó bí thư Thị ủy Tưởng Hồng Cương nghe thấy những lời này của Hạng Thành, trong lòng cười thầm, đầu óc của Hạng Thành có phải có chút hồ đồ hay không. Ngay cả những lời này cũng nói thẳng ra. Thân là người đứng đầu Bắc Cảng, phải chú ý mỗi một từ mà mình nói, chỉ hơi không thỏa đáng là làm trò cười cho người trong nghề.

Sau khi hội nghị kế thúc. Hạng Thành lưu lại một mình bộ trưởng tuyên truyền Hoàng Bộ Thành, y lại cường điệu tầm quan trọng của tuyên truyền dư luận với Hoàng Bộ Thành, trong khoảng thời gian này công tác tuyên truyền của Bắc Cảng nhất định không thể để xảy ra sai sót.

Hoàng Bộ Thành lời thề son sắt nói: "Bí thư Hạng. Ngài yên tâm, tôi lát nữa sẽ triệu tập giới truyền thông tin tức của Bắc Cảng để họp, cường điệu lại chuyện này, nhất định sẽ khống chế hướng phát triển của tin tức theo phương hướng chính xác."

Sắc mặt Hạng Thành thoáng dịu đi một chút, y nói khẽ: "Bộ Thành à, nhất định phải coi trọng chuyện này."

Hoàng Bộ Thành nói: "Bí thư Hạng, tôi lớn mật nói một câu, chuyện này sẽ còn tiếp tục."

Ánh mắt Hạng Thành lộ ra vẻ âm trầm, y mấp máy môi, cuối cùng không nói gì.

Hoàng Bộ Thành cho rằng Hạng Thành nghe không hiểu ý mình, y nói khẽ: "Bí thư Hạng, tôi hoài nghi Lương Đông Bình viết bài này, sau lưng có người xui khiến."

Hạng Thành nhíu mày: "Trong lòng tôi biết cả."

Hạng Thành quyết định nói chuyện tử tế với Trương Dương một lần, y gọi Trương Dương tới văn phòng của mình, tuy rằng Hạng Thành đoán chắc bài báo của nhật báo Đông Nam có tám phần là Trương Dương làm ra, nhưng y hiện tại không hề có chứng cớ. Cho nên y và Trương Dương nói chuyện vẫn bắt đầu từ lễ mừng Tân Hải bỏ huyện lập thành phố, Hạng Thành hỏi tình huống chuẩn bị của phía Tân Hải.

Trương Dương nói: "Vạn sự sẵn sàng!"

Hạng Thành nói: "Gió đông là gì?"

Trương đại quan nhân trả lời rất trực tiếp: "Tiền! Bí thư Hạng, tình huống tài chính của Tân Hải trong lòng ngài chắc đã biết, nên chi viện một chút."

Hạng Thành nói: "Mỗi lần gặp cậu bàn chuyện nói chưa được ba câu là lại nhắc tới vấn đề tiền, cậu không phiền thì tôi cũng phiền."

Trương Dương nói: "Tôi cũng phiền lắm. Nhưng hiện tại đã có quy hoạch khu bảo lưu thuế nhập khẩu, ngân sách của quốc gia không tới. ngân sách tỉnh lý cũng không tới, thị lý theo lý thuyết thì nên làm gương mẫu trước, nhưng."

Hạng Thành nói: "Cậu nói dễ dàng nhỉ, hai trăm triệu nói có là có à? Tài chính của Tân Hải khó khăn, tài chính Bắc Cảng cũng không giàu có gì, mặc dù là dưới tình huống khó khăn như vậy vẫn đáp ứng bỏ ra hai trăm triệu để trợ giúp xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu của các cậu, cậu kiên nhẫn thêm chút được không? Chẳng ai định nợ các cậu đâu."

Trương Dương cười nói: "Bí thư Hạng, ngài đừng nóng vội, khu bảo lưu thuế nhập khẩu cũng không phải là của một mình tôi, tuy rằng ở Tân Hải, nhưng cũng là thuộc Bắc Cảng, sau khi xây xong không phải là thành tích và vinh quang của một mình tôi mà là của mọi người."

Hạng Thành nói: "Trương Dương, cậu luôn miệng nói đã có quy hoạch khu bảo lưu thuế nhập khẩu, đến bây giờ tôi vẫn chưa nhìn thấy. Con người của tôi trước giờ đều không thích nói bốc nói phét, tôi muốn thấy hành động thực tế, bản quy hoạch của cậu đâu?"

Trương Dương nói: "Duval đã tới phòng làm việc ở Australia để tiến hành công tác thiết kế cuối cùng, nếu thuận lợi thì gần đây sẽ có thể hoàn thành công tác quy hoạch, đưa phương án hoàn thiện cho chúng tôi."

Hạng Thành nói: "Thị trưởng Cung nói với tôi, cậu và phía tập đoàn Thái Hồng có khúc mắc."

Trương Dương nói: "Cũng không nghiêm trọng như vậy, chỉ là ý kiến không hợp trong vấn đề góc Thương Gia thôi."

Thật ra trong lòng hai người bọn họ đều minh bạch, quan hệ trên quan trường chính là phức tạp như vậy, rõ ràng chuyện đã xảy ra rồi, nhưng lại cứ phải vòng luẩn quẩn vòng vo, Hạng Thành nói: "Cũng không phải mâu thuẫn địch và ta, không có vấn đề gì là không thể giải quyết!"

Trương Dương nói: "Bí thư Hạng, thật ra chuyện này tôi đã sớm muốn nói chuyện cùng ngài rồi, có điều gần đây bận việc chuẩn bị lễ mừng cho nên mới trì hoãn."

Biểu hiện của Hạng Thành rất kiên nhẫn, y gật đầu nói: "Cậu nói đi."

Trương Dương nói: "Góc Thương Gia trong quy hoạch của khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải là bộ phận cực kỳ quan trọng, là khu vườn công nghiệp màu xanh, cũng là tổng bộ làm công của xí nghiệp trong tương lai."

Hạng Thành nói: "Cái này tôi biết, nhưng tập đoàn Thái Hồng đề xuất muốn xây dựng nhà máy sắt thép ở góc Thương Gia, trong quy hoạch mà bọn họ đưa ra, có dính tới mười kilomet vuông đất của Tân Hải."

Trương Dương nói: "Bí thư Hạng, lòng bàn tay cũng là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, ngài không thể nặng bên này nhẹ bên kia như vậy được."

Hạng Thành nói: "Cậu nói đúng, lòng bàn tay cũng là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, khu bảo lưu thuế nhập khẩu là trọng điểm phát triển của Bắc Cảng chúng ta trong tương lai, mà sau khi phân nhà máy của Thái Hồng xây xong, chắc chắn sẽ trở thành trụ cột của công nghiệp Bắc Cảng trong tương lai, không có ai quan trọng hơn ai, ở trong lòng tôi đều có vị trí quan trọng, hơn nữa giữa hai bên không mâu thuẫn, cái mà Thái Hồng nhìn trúng là vị trí địa lý được thiên nhiên ưu đãi của Bắc Cảng, hai bên có thể xúc tiến lẫn nhau, Bắc Cảng hoàn toàn có thể dung nạp được sự tồn tại của cả hai bên, giữa các anh vì sao lại sinh ra tranh chấp."

Trương Dương nói: "Bí thư Hạng, chỗ mâu thuẫn của khu bảo lưu thuế nhập khẩu và Thái Hồng chính là góc Thương Gia, Thái Hồng vạch toàn bộ góc Thương Gia vào, nếu chúng tôi đồng ý chuyện này thì quy hoạch đã làm ra trước đó của khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải phải làm lại hết."

Hạng Thành nói: "Trương Dương, hiện tại phía Thái Hồng rất kiên quyết, nếu chúng ta không cho bọn họ khu đất đó của góc Thương Gia, bọn họ sẽ cân nhắc lại kế hoạch xây dựng phân nhà máy ở Bắc Cảng."

Trương Dương nói: "Đây căn bản chính là uy hiếp!"

Hạng Thành nói: "Chúng tôi trước đó đàm phán với Thái Hồng, chỉ cần Thái Hồng đến Bắc Cảng xây dựng phân nhà máy, trong phạm vi Bắc Cảng bọn họ có thể tùy tiện chọn lựa chỗ xây nhà máy."

Trương Dương nói: "Bí thư Hạng, tôi không phải không muốn hy sinh, không muốn nhượng bộ, mà là chuyện này Thái Hồng làm rất quá đáng."

Hạng Thành đưa ra một phương án điều hòa: "Trương Dương, tôi hy vọng cậu có thể cân nhắc cho đại cục, chỉ cần nhượng bộ một chút là có thể làm được kết quả song thắng, cậu nhường ra mười kilomet vuông đất của góc Thương Gia, tôi từ phía tây góc Thương Gia cắt ra hai mươi kilomet vuông đất cấp cho khu bảo lưu thuế nhập khẩu, coi như là bồi thường đối với các cậu, cậu thấy thế nào?" Hạng Thành cho rằng mình đã nể mặt Trương Dương rồi, dùng số đất gấp hai để đổi lấy sự nhượng bộ của Trương Dương.

Bình luận

Truyện đang đọc