Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Làm khó dễ thì làm khó dễ, nhưng mục đích cuối cùng vẫn là giải quyết vấn đề, muốn giải quyết vấn đề, Trương Dương nhất định phải mặt đối mặt với Lý Đồng Dục để bàn chuyện này, buổi sáng ngày hôm sau, Lý Đồng Dục vốn muốn trốn tránh cuối cùng cũng phải ngồi xuống cùng Trương Dương.

Cuộc nói chuyện được tiến hành trong quán trà đối diện nhật báo Đông Nam, vì sao lựa chọn nơi này mà không chọn văn phòng của Lý Đồng Dục, Trương đại quan nhân có đạo lý của hắn.

Lý Đồng Dục sau khi ngồi xuống nhìn nhìn bốn phía, nói: "Vì sao không muốn tới văn phòng của tôi nói chuyện."

Trương Dương cười nói: "Các anh làm tin tức nên nhiều trò lắm, tôi sợ người ta ghi âm lại."

Lý Đồng Dục mỉm cười, cởi bỏ cúc áo của âu phục, sau đó nhìn nhìn Trương Dương: "Tôi cũng không mang theo bất kỳ công cụ ghi âm nào cả."

Trương Dương nói: "Tôi cũng không mang!"

Lý Đồng Dục cầm lấy menu đồ uống đưa cho Trương Dương: "Uống gì? Tôi mời khách!"

Trương Dương nói: "Cho một bình hầu khôi đi!"

Lý Đồng Dục vẫy vẫy tay với nhân viên phục vụ, chỉ chốc lát sau, một bình hầu khôi được mang lên, sau khi rót trà xong, Lý Đồng Dục bảo nhân viên phục vụ rời khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ, Lý Đồng Dục nói: "Tiểu Trương, ngày hôm qua rốt cuộc có chuyện gì thì mọi người đều rõ trong lòng."

Trương Dương cười ha ha, nói: "Tổng biên tập Lý nói chuyện rất bí hiểm, tôi thật sự có chút nghe không hiểu."

Lý Đồng Dục biết hắn đang giả vờ, tuyệt đối không phải là là thực sự không hiểu như hắn nói, Lý Đồng Dục nói: "Lương Đông Bình là người thành thật, hà tất phải ép cậu ta phải vào tù?"

Trương Dương cầm chén trà lên, chậm rãi uống một ngụm rồi nói: "Tổng biên tập Lý, tôi mới là người bị hại cơ mà."

Lý Đồng Dục nói: "Theo báo cáo của cảnh sát thì anh đúng là người bị hại!" Ý tứ của câu này rất rõ ràng, cảnh sát cho rằng anh là người bị hại, nhưng tôi không cho rằng như vậy

Trương Dương cười nói: "Cảnh sát làm sao?"

"Cảnh sát nói chuyện này là từ bài báo đó của chúng tôi mà có, bởi vì bài báo đó liên quan tới lợi ích cá nhân của anh, cho nên anh đi tìm Lương Thiên Chính, muốn bắt anh ta dừng đưa tin bất lợi đối với các anh."

Trương Dương nói: "Thật ra người tôi muốn tìm là anh, Lương Thiên Chính chỉ là người chịu tội thay." Hắn tạm dừng một chút rồi lại nói: "Mọi người trong lòng đều hiểu mà."

Lý Đồng Dục mỉm cười, cầm nâng chung trà lên uống, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào Trương Dương: "Trương Dương, chúng ta nói thẳng nhé, phải làm thế nào thì anh mới chịu buông tay."

Trương Dương thở dài nói: "Tổng biên tập Lý, thật ra nên sớm thể hiện ra thái độ thành khẩn như vậy, nếu thế thì chẳng phải tất cả mọi chuyện đều được giải quyết êm đẹp ư? Hà tất phải làm tới mức lưỡng bại câu thương?"

Lý Đồng Dục không hề để ý đến sự trào phúng của Trương Dương, nhẹ nhàng thổi thổi lá trà trên chén: "Có biết người viết báo và quan viên chính phủ khác nhau nhiều nhất ở chỗ nào không?"

Trương Dương mỉm cười nhìn y, chờ đáp án của y.

Lý Đồng Dục nói: "Một người thích nói thật, một người thì thích nói dối, cho nên giữa bọn họ được chú định là có mâu thuẫn."

Trương Dương nói: "Chưa chắc!"

Lý Đồng Dục nói: "Tôi là người viết báo xứng chức, những kẻ bại hoại chỉ biết vì một giai tầng nào đó mà ca tụng công đức không được tính vào trong đó."

Trương Dương nói: "Bài báo này của Nhật báo Đông Nam, có dám chắc là công bình công chính, không có một chút tư tâm nào ở bên trong không?"

Lý Đồng Dục cười nói: "Bất kỳ ai đều có tư tâm, nhưng tôi biết cách thống nhất lợi ích cá nhân và lợi ích công chúng."

Trương Dương nói: "Nhưng lại xúc phạm tới lợi ích của Nam Tích!"

Lý Đồng Dục khinh thường nhìn Trương Dương, nói: "Vậy thì sao?"

"Cho nên, tôi phải đình chỉ tất cả ngôn luận gây bất lợi đối với Nam Tích,và muốn nhật báo Đông Nam công khai xin lỗi vì bài báo không đúng sự thật đó."

Khóe môi Lý Đồng Dục bỗng dưng giật giật: "Sau đó có thể buông tha cho Lương Đông Bình?"

Trương Dương gật đầu.

Lý Đồng Dục đặt chén trà xuống, động tác rất nhẹ, nhìn ra được tâm thái của y vẫn rất trấn định, Lý Đồng Dục nói: "Xem ra không hiểu tôi rồi, con người của tôi trước giờ đều là ăn mềm không ăn cứng, nếu hôm nay cậu đã tới, ở trước mặt tôi nói lời xin lỗi, nhận rằng mình sai, có lẽ tôi sẽ nể mặt Yên Nhiên mà tha thứ cho trò đùa của cậu, nhưng muốn thông qua Lương Đông Bình để uy hiếp tôi, tôi chỉ xin được nói hai chữ, không có cửa đâu!" Ánh mắt của Lý Đồng Dục đột nhiên trở nên nghiêm khắc.

Trương đại quan nhân chưa bao giờ gặp nhân vật như Lý Đồng Dục, hắn vốn cho rằng mình đã nắm được quyền chủ động, cho rằng Lý Đồng Dục ở trước mặt hắn không thể không cúi đầu, nhưng thái độ của Lý Đồng Dục nằm ngoài dự đoán của hắn, Trương Dương nói: "Anh không quan tâm tới sự sống chết của Lương Đông Bình ư?"

Lý Đồng Dục mỉm cười nói, mỉm cười nói: "Người hại hắn cũng không phải là tôi, tôi vì sao phải quan tâm?"

Trương Dương nói: "Nếu không phải vì viết bài báo đó, hắn cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh hiện tại."

Lý Đồng Dục nói khẽ: "Người ở trên đời phân làm hai loại, một loại người sinh ra đđể lợi dụng người ta, còn loại người còn lại chính là sinh ra để bị người khác lợi dụng, hai loại người đều cần phải tồn tại, đã sống trên đời này, phải chứng minh giá trị tồn tại của bọn họ, Lương Đông Bình lần này đã nói thật, vì chân lý mà ngồi tù thì hắn cũng không có lỗi gì với lương tâm của mình cả, còn người bởi vì bị Lương Đông Bình xúc phạm tới lợi ích, không từ thủ đoạn đưa hắn vào tù, cho dù hiện tại không cảm thấy, nhưng về saunhất đinh sẽ thẹn với lòng."

Trương Dương cười lạnh nói: "Thẹn với lòng ư? Lợi dụng Lương Đông Bình để làm tổn hại tới lợi ích của người khác, hiện tại Lương Đông Bình rơi vào khốn cảnh, lại vứt bỏ không quan tâm, mặc cho hắn tự sinh tự diệt?"

Lý Đồng Dục nói: "Tôi trước giờ không bao giờ quan tâm người khác nhìn tôi như thế nào, tôi cũng chưa từng coi mình là một người tốt, cho nên tôi không cần dùng tiêu chuẩn của đạo đức để nghĩ về bản thân, cũng không cần phải thừa nhận sự bình phán thiện ác."

Lý Đồng Dục cười cười, y uống một hơi cạn sạch nước trà trong chén, sau đó đứng lên: "Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm vì anh vi của mình, tôi không hề bảo Lương Đông Bình gây thương tích cho người khác, Lương Đông Bình nếu bị bỏ tù, cậu cũng sẽ không xong với tôi đâu."

Trương Dương nói: "Uy hiếp tôi à?"

Lý Đồng Dục khinh thường nói: "Cậu còn chưa đủ tư cách!" Nói xong y rời khỏi quán trà.

Trương đại quan nhân coi như đã chân chính kiến thức loại nhân vật như Lý Đồng Dục, đúng là hòn đá trong nhà xí, vừa thối lại vừa cứng, khi thằng cha này đi, ngay cả tiền trà cũng không trả, Trương đại quan nhân tự nhận xúi quẩy đành tự thanh toán, lỡ tay móc cả máy ghi âm ra, hắn mỉm cười tắt máy ghi âm, Lý Đồng Dục và Lý Đồng Dục, tao cũng muốn nhìn thấy khi Lương Đông Bình nghe thấy những lời này thì rốt cuộc sẽ có phản ứng như thế nào.

Trương đại quan nhân đa số thời gian đều quang minh lỗi lạc, nhưng gặp người ti bỉ, nói chung vẫn phải dùng một số thủ đoạn ti bỉ, hắn cho rằng mình và Lý Đồng Dục sẽ có một phen cò kè mặc cả, nhưng sự cường ngạnh mà Lý Đồng Dục biểu hiện ra Trương Dương trước đó cũng không ngờ tới, thái độ lãnh khốc của y đối với Lương Đông Bình càng chứng tỏ y là loại người bỉ ổi.

Dưới sự an bài của Mạnh Thiếu Lương, Trương Dương gặp mặt Lương Đông Bình.

Ánh mắt nhìn Trương Dương của Lương Đông Bình tràn ngập phẫn nộ và cừu hận, nhưng như vậy vẫn không che giấu được sự sợ hãi trong lòng hắn, hắn biết tiền đồ vận mệnh của mình tất cả đều bị Trương Dương nắm giữ trong tay, nếu Trương Dương thật sự đánh mình tới cùng, chỉ sợ hắn rất có thể bởi vì chuyện này mà phải vào tù.

“Vì sao muốn hại tôi?" Giọng nói của Lương Đông Bình có chút khàn khàn, những ngày tháng mất tự do đối với hắn mà nói là một loại dày vò.

Trương Dương nói: "Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, bản tính của anh vốn không xấu, vì sao lại cam tâm để người ta lợi dụng."

"Tôi không hiểu ý anh!" Nếu không phải là bởi vì ngồi cách Trương Dương một cái bàn, Lương Đông Bình có thể sẽ lao lên, một quyền nện lên trên mặt thằng ôn này, Lương Đông Bình ở đây suy nghĩ một ngày một đêm, suy nghĩ toàn bộ chi tiết của cả sự kiện lại một lần, hắn có thể kết luận xe đạp không đụng vào bộ vị mẫn cảm của Trương Dương, thậm chí căn bản không chưa chạm vào người hắn, thằng ôn này là tự ngã xuống, đây là bẫy, từ đầu đến cuối là cái bẫy do Trương Dương bố trí.

Trương Dương nói: "Nếu tôi khởi tố, anh sẽ bị phạt tù từ ba đến mười năm.”

Lương Đông Bình hừ lạnh một tiếng.

Trương Dương hạ giọng nói: "Thật ra tôi không sao cả, tôi chính là cố ý lập một cái bẫy để lừa anh vào."

Cổ họng Lương Đông Bình phát ra tiếng thở dốc như dã thú, bởi vì phẫn nộ mà hắn nghiến răng ken két.

Trương Dương mỉm cười nói: "Rất tức giận, rất phẫn nộ, có phải rất muốn đánh tôi hay không?" Hắn dang tay ra, trên mặt lộ ra vẻ mặt đắc ý cực kỳ đáng ghét: "Nơi này là cục cảnh sát, cứ động thủ, tôi tuyệt không sẽ không đánh trả."

Lương Đông Bình lắc đầu, cuối cùng cũng thành công khắc chế mình, hắn đã sai lầm một lần, xung động khiến hắn phải vào tù, hắn không thể lại phạm sai lầm, lọt vào bẫy của Trương Dương nữa, Lương Đông Bình nói: "Anh là tiểu nhân!"

Trương Dương nói: "Đối phó với người ta cần dùng thủ đoạn quân tử ư?"

Lương Đông Bình nhắm hai mắt lại: "Xong chưa? xong rồi thì tôi phải đi."

Trương Dương nói: "Có lẽ anh cho rằng Lý Đồng Dục sẽ cứu anh."

Bình luận

Truyện đang đọc