Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Trương Dương vỗ vỗ đầu gối của Cố Doãn Tri. Cố Doãn Tri quay mặt ra nhìn hắn, rồi lộ ra một nụ cười; “Hành trình lần này có thuận lợi không?”

Trương Dương nói: “Kiều lão đã bảo con qua thăm bệnh cho Lý Ngân Nhật. Ông ấy dặn dò, con không thể không nghe lời. Lần này con đã dẫn Dưỡng Dưỡng đến chỗ Kiều lão, Kiều lão còn nếm món Phật Nhảy Tường do chính Dưỡng Dưỡng làm.”

Cố Doãn Tri nói: “Nha đầu này mấy ngày trước đã gọi điện thoại về nói rằng gần đây đi học không ít việc nấu ăn, muốn đích thân nấu cơm cho cha ăn.”

Trương Dương cười nói: “Thế là cha sắp được nếm món ngon rồi.”

Cố Doãn Tri nói: “Con gái càng lớn, thì càng khó chúng nó đang nghĩ gì.”

Trương Dương nói: “Cha, khi con ở kinh thành đã phát sinh một số mâu thuẫn với con gái của Trần Tuyền.”

Cố Doãn Tri nói: “Quan hệ của Trần Tuyền và phó thủ tướng văn rất tốt đấy, xử lý những việc này cần phải thật cẩn trọng, cố gắng đừng để hai người họ khó xử.” Cố Doãn Tri đã phát hiện điều gì đó. Văn Quốc Quyền và Kiều lão đều có quan hệ rất tốt với Trương Dương, cùng với việc hai bên tranh đấu ngày càng kịch liệt, quan hệ này sẽ trở nên ngày càng khó xử lý.

Trương Dương nói: “Cha, con nghe nói rằng hội thủ tướng trong tương lai sẽ lựa chọn giữa cha nuôi con và Phó Hiến Lương?”

Cố Doãn Tri cười nói: “Ngồi ở đây con có thể nhìn thấy rõ ràng đỉnh của ngọn Thanh Đài không?”

Trương Dương ngớ người.

Cố Doãn Tri lại nói tiếp: “Trên ngọn Thanh Vân hôm nay có gió đông bắc hay là gió tây nam?”

Trương Dương nói: “Không nhìn thấy, cách quá xa.”

Cố Doãn Tri nói: “Đối với con, con hãy cứ chú ý vào trong phạm vi tầm mắt con có thể với tới, nhìn vào những cảnh vật cách con quá xa, thì chẳng bằng chú ý vào những thứ dưới chân con, không cẩn thận đã có thể bị đá vấp chân rồi.”

Trương Dương dường như đã lĩnh hội được điều gì đó.

Những lời Cố Doãn Tri nói đây đã nhắc nhở Trương Dương không nên tham dự quá sâu vào những tranh đấu trong tầm lớp cao. Mặc dù Trương Dương có năng lực, và cũng rất thông minh, nhưng với cảnh giới của hắn tham dự vào trong đó chỉ có thể trở thành công cụ để người khác lợi dụng mà thôi. Có thể đứng đầu về chính trị, cơ tâm nhất định phải sâu thẳm như biển cả. Trương Dương không thể nào tưởng tượng nổi.

Tuệ Không pháp sư niệm kinh hơn nửa tiếng đồng hồ ở di chỉ Thu Hà Tự rồi mới về bên cạnh hai người, chắp tay khiêm nhường nói: “Đã để hai vị thí chủ đợi lâu rồi.”

Cố Doãn Tri mỉm cười nói: “Ông đang đọc kinh, chúng tôi ở đây để hưởng thụ sự yên bình, thật ra trong thế gian này chẳng có ai đợi ai cả. Mỗi người đều có cuộc đời của bản thân mình, chúng ta chỉ là có duyên nên xảy ra một vài sự gặp gỡ mà thôi. Chờ đợi thật ra là một loại duyên!”

Tuệ Không pháp sư nhìn Cố Doãn Tri, ánh mắt lóe lên sự khâm phục.

Cố Doãn Tri nói: “Hàn xá ở ngay chỗ không xa, nếu như đại sư không chê hàn xá xấu xí có thể qua đó uống chút trà nói chuyện!”

Tuệ Không pháp sư liền gật đầu đồng ý.

Khi Tuệ Không pháp sư và Cố Doãn Tri đàm đạo về cuộc đời, thì hòa thượng Tam Bảo thầm gọi Trương Dương sang một bên. Trương Dương thấy thái độ thần bí của tên này, không chịu được liền hỏi: “Này Tam Bảo, tôi thấy anh ngày càng không giống hòa thượng nữa rồi, anh hãy nhìn Tuệ Không pháp sư kìa, rồi hẵng nhìn lại mình đi!”

Hòa thượng Tam Bảo nói hùng hồn: “Tu hành có rất nhiều loại, thứ ông ấy chọn là loại thoát tục, ai coa minh hơn ai còn không biết đâu.”

Trương Dương cười nói: “Mẹ kiếp, anh đúng là gì cũng nói được. Đúng rồi, còn có Tu Hoan Hỉ Thiền nữa, sao anh không thay đổi đi tu hành kiểu đó?”

Tam Bảo mặt đỏ bừng nói: “A di đà phật, tội lỗi, tội lỗi!”

Trương đại quan chẳng hề coi tên này là một hòa thượng, giơ tay ra đập đập vào vai gã rồi nói: “Tam Bảo à, làm người phải biết khiêm nhường, để người ta nói linh tinh là không được rồi.”

Tam Bảo gật đầu lia lịa, gã lúc này mới nhớ ra tìm Trương Dương để nói chuyện gì, liền thấp giọng nói: “Chủ nhiệm Trương, anh có biết mục đích lần này Tuệ Không pháp sư đến để làm gì không?”

Trương Dương nói: “Chẳng phải để giao lưu phật giáo sao?” Thật ra hắn đã biết rằng Tuệ Không pháp sư được Tra Tấn Bắc mời đến để khai quang cho kim cương, có điều không tiện nói ra, nếu như mọi người biết được Tuệ Không tham dự vào chuyện này, nhất định sẽ giảm bớt hình tượng của y trong lòng.

Hòa thượng Tam Bảo nói thần bí: “Mục đích chính của ông ấy là muốn đến thăm Thu Hà Tự, và ông ấy cũng muốn xây dựng lại Thu Hà Tự.”

Trương Dương hơi ngớ người, việc này hắn chưa từng nghe Tuệ Không nói ra.

Hòa thượng Tam Bảo nói: “Trên đường chúng tôi đến Đông Giang, ông ấy đã làm lộ ra tin tức này.”

Trương Dương nói: “Thu Hà Tự Đài Loan ông ấy ở bây giờ có liên quan đến Thu Hà Tự ở đây, ông ấy muốn xây dựng lại cũng là điều bình thường thôi.”

Hòa thượng Tam Bảo nói: “Chủ nhiệm Trường, nếu như ý nghĩ của ông ấy có thể thành hiện thực, anh xem tôi có thể đến được không?”

Trương Dương nói: “Anh có ý gì chứ? Chẳng phải anh đang ở Nam Lâm Tự rất tốt sao? Sao lại nghĩ tới việc đến đây?”

Hòa thượng Tam Bảo nói: “Năm nay Nam Lâm Tự có một vị phương trượng mới đến, tôi thấy không còn hi vọng gì nữa rồi.”

Trương đại quan giờ mới hiểu ý nghĩa của câu nói đó. Hắn cười ha ha! Hòa thượng mà cũng rất màng danh lợi. Thấy không còn hi vọng làm phương trượng bên kia nữa, vì vậy vội vàng chuyển chỗ ngay. Trương Dương nói: “Dù là xây dựng lại Thu Hà Tự, anh có đến đây cũng không nhất định có thể làm phương trượng.”

Hòa thượng Tam Bảo nói: “Tóm lại là vẫn tốt hơn Nam Lâm Tự. Nếu so sánh giữa Nam Lâm Tự và Thu Hà Tự, thì giống như so sánh giữa cấp khoa và cấp sở. Tôi đến đây, cấp bậc tự nhiên sẽ được nâng lên, về sau đi đến chùa khác để làm phương trượng có lẽ dễ dàng hơn. Hơn nữa, Tuệ Không Sư có địa vị rất cao trong giới phật học. Ông ấy đã đồng ý nhận tôi làm đồ đệ rồi. Nếu như trở thành đồ đệ của ông ấy, cũng được coi là đã có chút địa vị trong giới phật học, hì hì…”

Trương đại quan trừng to hai mắt. Mặc dù trước kia hắn đã biết rằng hòa thượng Tam Bảo chẳng phải tay vừa, nhưng lời của tên này vẫn làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc. Trương Dương nói: “Anh không nên vào cửa phật, mà anh nên vào quan trường thì hơn.”

Hòa thượng Tam Bảo nói: “Quan trường và cửa phật có gì khác nhau sao? Tôi muốn làm phương trượng là để thỏa mãn chính bản thân mình, anh muốn làm quan cũng là để thỏa mãn chính bản thân mình. Mặc dù con đường không giống nhau, nhưng cuối cùng cảm xúc tâm lý vẫn giống nhau cả thôi.”

Trương Dương nói: “Này, sao anh là một đệ tử cửa phật mà lại không thể nào bỏ qua hư danh được vậy?”

Hòa thượng Tam Bảo cười nói: “Ai sống ở trên đời cũng đều là để tồn tại cả thôi. Nếu như điều này mà còn không để ý, thì người ta cách cái chết chẳng còn xa nữa. Tôi vẫn còn trẻ. Đợi đến khi tôi bảy mươi tuổi rồi sẽ nghĩ đến vấn đề từ bỏ mà Trương chủ nhiệm nói. Anh nghĩ thử xem, tôi rõ ràng đã nhìn thấu mà vẫn không từ bỏ được, đây chẳng phải cũng là một loại cảnh giới hay sao?”

Trương đại quan đúng là không còn gì để nói.

Tuệ Không sư sau khi tận mắt nhìn thấy di chỉ của Thu Hà Tự, ngay lập tức càng kiên định với quyết tâm xây dựng lại chùa, y nói chuyện này với Trương Dương. Trương Dương cũng khá coi trọng chuyện này. Ngày hôm sau liền nhắc đến trong cuộc họp tổng kết công tác xây dựng khu đô thị mới do bộ chỉ huy mở.

Những nhân viên dự cuộc họp sau khi nghe Trương Dương nói xong chuyện này liền rì rầm thảo luận. chủ nhiệm quản ủy hội Lưu Bảo Toàn nói trước: “Tôi thấy không được lắm. Việc xây dựng khu đô thị mới vừa mới bắt đầu, mà chúng ta đã làm công tác mê tín, thành phố liệu sẽ nghĩ gì về chúng ta?”

Trương Dương thầm nói, trình độ của Lưu Bảo Toàn đúng là chẳng ra sao, hắn phản đối: “Văn hóa phật giáo và mê tín là hai chuyện khác nhau. Có lẽ ông cũng hiểu về chính sách tôn giáo của Đảng chúng ta chứ!”

Lưu Bảo Toàn nói xong cũng cảm thấy cách biểu đạt của mình không hợp lý, mặt y liền đỏ lên nói: “Tôi cũng không phải là ý như vậy. Ý của tôi là, khu đô thị mới sẽ phát triển như vũ bão, nơi đây sẽ trở thành trung tâm kinh tế chính trị của Đông Giang trong tương lai, đầu tiên cần phải đề cao sự lãnh đạo của đảng đúng không? Cơ quan chính phủ vẫn chưa chính thức vào ở, mà đã xây dựng lại chùa chiền rồi, hình như làm vậy không được thỏa đáng lắm.”

Cục trưởng cục quản lý tổng hợp La An Định đề nghị: “Chủ nhiệm Lưu! Tôi thì lại cảm thấy chẳng có gì không thỏa đáng cả. Quốc gia của chúng ta rất ủng hộ văn hóa phật giáo. Theo những gì tôi biết, hiêp hội phật giáo đã nhiều lần đề xuất ý kiến xây dựng lại Thu Hà Cổ Tự. Sau này vì vấn đề tài chính hạn hẹp, nên lại bị hủy bỏ. Giờ đây có tăng nhân Đài Loan đã đồng ý bỏ tiền để xây dựng lại ngôi chùa này, đây là một việc tốt. Không những có thể đẩy mạnh giao lưu phật giáo, mà còn có thể thúc đẩy giao lưu văn hóa đôi bờ.” La An Định ủng hộ việc xây dựng lại chùa chiền, bởi lẽ cha mẹ của gã đề là giáo đồ nhà phật cả! Mặc dù La An Định là một quan chức, nhưng gã cũng khá hiểu biết về văn hóa phật.”

Cục trưởng cục xây dựng Đường Tự Lập nói: “Vị tăng nhân Đài Loan này mặc dù đã đề ra việc xây dựng lại chùa, nhưng người ta đâu có nói là sẽ đầu tư. Chúng ta nói nhiều như vậy, nhưng khi muốn bắt tay vào làm thật sự, thì phải giải quyết vấn đề tiền trước đã. Khoản tiền thành phố cho khu đô thị mới đều dùng vào những công trình trọng điểm, không thể rút thêm ra để xây dựng lại chùa chiền nữa.”

Phó chủ nhiệm quản ủy hội khu độ thị mới mới đến Lâm Lương Đức nói: “Tôi thấy rằng lời của chủ nhiệm Lưu rất có lý, việc xây dựng khu đô thị mới vừa mới bắt đầu mà chúng ta đã xây dựng lại chùa chiền thì không tốt lắm. Người dân sẽ nghĩ như thế nào? Thành phố sẽ nghĩ như thế nào?” Phó cục trưởng mới đến của cục sự nghiệp xã hội Hoàng Tây Dân gật đầu theo. Mặc dù tên này chưa đến được mấy ngày, nhưng tất cả mọi người đều nhận ra, gã là một người tát nước theo mưa. Chỉ cần Lâm Lương Đức nói gì, là gã sẽ nhất định gật đầu theo. Bình thường lúc họp gã không bao giờ phát biểu ý kiến.

Tần Thanh thấy ý kiến của họ không giống nhau, thảo luận ngày càng gay gắt, nên cười, cô nhẹ nhàng nói: “Mọi người có lẽ đã rất rõ về quy hoạch của khu đô thị mới rồi, tôi nghĩ không cần tôi phải nhắc nhở mọi người nữa. Phát triển du lịch là một phần cực kỳ quan trọng trong việc xây dựng khu đô thị mới, thật ra Tuệ Không đại sư trước khi đến Đông Giang, đã có những chuyên gia trong lĩnh vực này đề xuất ý kiến xây dựng lại Thu Hà Tự, để nâng cao trình độ nhân văn của khu đô thị mới.” Cô cần một tập tài liệu lên rồi nói tiếp: “Đây là một đề án của cục du lịch vào năm kia, muốn xây dựng lại Thu Hà Tự, xây dựng thành một ngôi chùa đẹp có sông có núi! Núi là chỉ Thanh Mộc Sơn, sông là chỉ Thu Hà Hồ, tự là chỉ Thu Hà Tự, có điều đề án này đã bị để sang một bên, gần đây tôi đã tìm ra, cho rằng đề án này rất tốt, nếu như có thể thành công, thì chúng ta có thể xây dựng một tấm danh thiếp du lịch mới, phát triển ngành du lịch có tác động thúc đẩy tương đối lớn với con người nơi đây, bản thân tôi cho rằng, văn hóa phật giáo không hề có chút gì mâu thuẫn với chính sách của đảng ta. Vì vậy, về việc xây dựng lại Thu Hà Tự, tôi hoàn toàn đồng ý.”

Tần Thanh vừa nói vậy, tất cả mọi người đều yên lặng, cô mỉm cười nói: “Mọi người vẫn có thể nói hết những gì mình suy nghĩ, mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình, tôi sẽ tổng kết ý kiến của mọi người, rồi thống nhất báo cáo với thành phố, xây dựng lại Thu Hà Tự chỉ là một ý hướng, còn cuối cùng có thể thực hiện hay không phải xem ý kiến của thành phố.”

Bình luận

Truyện đang đọc